Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 278. Bùn nhão

Chương 278. Bùn nhão


Mặc dù không biết tại sao Tô Du đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng thư ký Tống vẫn gật đầu.

"Biết. Cũng có mấy ngành như y khoa phải mất năm hoặc sáu năm."

"Bốn năm đại học, chuyên tâm học tập. Nghĩ lại, thời gian lâu nhỉ." Tô Du xúc động thở dài.

Thư ký Tống rất có kinh nghiệm và nói: “Thực ra, cũng không dài. Chỉ một thời gian là trôi qua… học xong thôi."

"Thế thì đối với anh mà nói, qua tháng sáu này là tôi hai mươi bảy rồi, bốn năm sau tôi ba mươi mốt, đối với nhiều người mà nói cũng đã trải qua nửa đời người."

"Ví dụ như thư ký Tống, khi anh đến tuổi của tôi rồi, chưa biết chừng bốn năm sau, con anh đã được vài tuổi."

Thư ký Tống cười lúng túng, còn chưa kết hôn, lấy đâu ra con cái chứ?

Tô Du đang định nói gì đó, liền nghe thư ký Tống nói: "Vậy thì sao, đồng chí Tiểu Tô, bốn năm vẫn còn sớm, có cần tôi giúp cô ôn tập không?"

"..."

Tô Du cẩn thận nhìn anh: “Anh rất muốn cùng tôi ôn tập sao? Không chậm trễ thời gian của anh chứ, thời gian rất là quý báu."

Thư ký Tống vội vàng nói: " Không lãng phí, tôi có rất nhiều thời gian."

Tô Du lắc đầu: “Nhưng tôi sợ mất thời gian. Bây giờ tôi ôn tập một mình vẫn rất tốt, nhiều người tôi sợ không ôn được, nếu tôi quen rồi, sau này thư ký Tống anh lại không có thời gian làm việc gì? Như thế sẽ rất ảnh hưởng đến quá trình ôn tập."

Thư ký Tống kiên quyết nói: "Tôi luôn có thời gian."

Tô Du mỉm cười: “Chuyện này anh không thể nói sớm quá. Thư ký Tống, tôi phải về. Bây giờ tôi không cần giúp đỡ, đợi sau này khi cần, tôi chắc chắn sẽ nghĩ đến anh. Bây giờ anh có thể đi dạo đây đó, đi khắp nơi xem thử. Ngày mai đi làm rồi, anh có thể sẽ bận lắm đấy. "

Nói xong cô liền xách đồ vào trong sân.

Thư ký Tống nhìn theo bóng lưng của cô, mím môi, đi dạo ở đâu chứ, xem cái gì. Anh không muốn xem gì cả.

Anh dựng xe đứng một lúc, rồi đẩy bộ về.

Đi được một đoạn, đột nhiên mắt anh sáng lên, đồng chí Tiểu Tô nói sau này khi cần cô sẽ nghĩ đến anh ... nghĩa là vẫn còn cơ hội.

Anh vội vàng đạp xe đến hiệu sách, định mua một ít tài liệu ôn tập xem thử.

Cơ hội dành riêng cho những ai chuẩn bị sẵn sàng!

Người nhà Lão Tô thấy chị cả khi đi ra ngoài tâm trạng rất không tồi, khi về không chỉ mua thịt mà còn bảo cả nhà gói há cảo.

Gói há cảo...là đãi ngộ mà chỉ những ngày lễ tết các nhà khác mới có.

Chị thật quá tốt rồi.

Lưu Mai cũng chuyển một chiếc ghế dài nhỏ đến gói há cảo với Tô Lâm, còn ồn ào gọi Lâm Đại Chí: "Đại Chí, mau đến giúp."

“Ồ.” Tô Đại Chí cũng mang ghế dài đi tới, trên tay còn cầm bảng nội quy quản lý kho hàng mà anh đã viết tay. Đây là chị cả đã dạy anh ta, tự anh ta đã tổng kết lại.

Lưu Mai liếc nhìn: "Anh đang xem cái gì vậy?"

"Chị để anh giao tài liệu trong nhà máy, phải xem xem có chỗ nào viết không tốt."

“Để chị xem giúp anh đi, anh có hiểu cái gì đâu?” Lưu Mai nói.

Tô Đại Chí khó xử nói: "Chị đã nói, để anh tự mình làm. Nói là đến thứ mình đã học qua còn không biết, thì không thể chống được tường."

Tô Lâm cười tủm tỉm: "Anh à, là bùn nhão không thể đắp được tường."

"..." Bùn nhão...

Lưu Mai vội vàng nói: "Vậy thì anh đi chỉnh sửa cho tốt đi, đừng để chậm trễ việc lớn. Lỡ như sau này chị không chống đỡ thay anh nữa thì phải làm sao?"

Tô Du cầm cuốn sổ trên tay đứng ở cửa phòng liếc nhìn đám em trai em gái của mình đang bận rộn.

Cô đột nhiên có một suy nghĩ, nếu những người này vẫn cứ như vậy, loại cuộc sống chỉ với nửa cân thịt mà khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc như hiện tại, dường như cũng không tệ lắm.

Chỉ sợ sau này cuộc sống tốt hơn rồi, ngược lại sẽ không dễ dàng thỏa mãn được như vậy, rồi những hình ảnh hạnh phúc này sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa.

Cũng giống như ngôi nhà mà cô đã từng sinh sống.

Thở dài một hơi, cô đóng cửa lại tiếp tục đọc sách. Bây giờ cái gì cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất là bản thân phải mạnh mẽ.

Chỉ có kẻ mạnh mới tránh khỏi việc bị người khác làm tổn thương.

...

Ngày thứ hai đi làm, Tô Du đã sớm ra khỏi nhà đi đến ủy ban thành phố, gần đây công việc ở ủy ban thành phố đã trở nên căng thẳng.

Về công tác xây dựng quy định xây dựng nhà ở cho công nhân gần như đã có kết quả.

Vì biểu hiện trong công việc trước đây của cô, mọi người trong nhóm ngày càng tín nhiệm người cố vấn là cô, muốn quyết định cái gì đều đến tìm cô thảo luận. Cô cảm thấy ổn rồi mới đi báo cáo với đám người Phó cục trưởng Trương và Phó Thị trưởng Khâu.

Tô Du cảm thấy mình đến khá sớm, nhưng Thư ký Tống còn đến sớm hơn cả cô.

Anh ngồi ở vị trí của mình, đang đọc bản tài liệu ôn tập cấp ba trên tay.

Tô Du liếc nhìn một cái, là tài liệu ôn tập môn địa lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận