Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 281. Cho phép

Chương 281. Cho phép


Thư ký Tống vui vẻ đưa ra thông báo, khi quay lại nói với Tô Du: "Đồng chí Tiểu Tô, trong công xưởng có đồ gì cần tôi giúp chuyển đi không?"

Tô Du nói: "Không cần, không cần, như vậy thật ngại lắm."

“Không có gì phải ngại cả, đồng chí Tiểu Tô, chúng ta hiện tại là quan hệ đồng chí chân chính rồi, cần phải thân thiện giúp đỡ lẫn nhau.” Thư ký Tống vui vẻ nói: “Hơn nữa, tôi muốn giúp cô.”

Tô Du nhướng mày nhìn anh.

Thư ký Tống bĩu môi: “Tôi chỉ muốn đối tốt với cô một chút.” Đồng chí Tiểu Tô tốt như vậy, anh không dám nói dối trước mặt cô.

Sau khi nói sự thật, Thư ký Tống cảm thấy đỉnh đầu mình bốc khói. Trong lòng anh cảm thấy kỳ lạ, không phải thường nói trong loại tình cảnh này người đỏ mặt tim đập nhanh phải là nữ đồng chí sao, tại sao nam đồng chí cũng đỏ mặt tim đập nhanh vậy.

Anh không dám nhìn Tô Du nữa, cúi đầu nhìn xuống ngón chân mình. Hôm nay anh đi một đôi giày da, đồng chí Tiểu Du cũng thích đi giày da.

Tô Du nhìn chằm chằm anh thật lâu, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng: "Muốn đối tốt với tôi, tại sao?"

Tại sao? Thư ký Tống cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, lời này sao có thể không biết ngượng ngùng mà nói ra, nhưng không nói thì có vẻ không tốt, dù sao thì người ta đã hỏi rồi, nếu không trả lời sẽ khiến người ta mất mặt đó.

Anh lắp bắp nói: "Bởi vì...Trong lòng tôi cảm thấy...cô tốt nên muốn đối tốt với cô."

Tô Du ngước mắt lên nhìn trần nhà. Đây chính là sự cách biệt thời đại, nếu như là trước đây, đổi thành người khác, nhất định có thể nói ra một loạt lời nói nhiệt tình không kiềm chế được.

Nhưng điều kỳ lạ là cô cảm thấy như bây giờ lại rất tốt.

Cô nhìn khuôn mặt, vành tai ửng hồng và vầng trán lấm tấm mồ hôi của anh, khẽ cười: "Có rất nhiều người đối xử tốt với tôi, em trai em gái của tôi, các đồng nghiệp lãnh đạo trong công xưởng của tôi, mọi người đều đối xử với tôi rất tốt. Nhưng, tôi thích nhất đương nhiên là người đối với tôi tốt nhất."

“Vậy nhất định là tôi.” Thư ký Tống lúc này mới không lắp bắp nữa.

Tô Du cười cười, chống cằm nhìn anh, nhìn đến mức khiến thư ký Tống cảm thấy mất tự nhiên mới nói: "Lúc này còn quá sớm để đưa ra kết luận. Tôi còn phải quan sát đã."

"Cô chờ xem! Nhất định là tôi." Thư ký Tống tự tin nói. Ai có thể thông minh như anh, ghi lại hết thói quen của cô, không ai biết chăm sóc người khác hơn anh đâu.

Tô Du liếc anh một cái, nghĩ đến trong khoảng thời gian này nỗ lực khắp nơi như vậy, chỉ cười mà không nói. Một lúc sau, mới cất tiếng nói một câu:

“Thư ký Tống, tôi tan làm trước.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Thư ký Tống còn chưa kịp phản ứng lại, vươn tay kéo túi xách cô: "Vậy, vậy cô cho phép tôi đối xử tốt với cô không?"

“Tôi đã nói, tôi còn cần phải quan sát.” Tô Du ý vị sâu xa nói.

Vẻ mặt thư ký Tống bỗng nhiên trở nên vui vẻ: "Tôi hiểu rồi."

Tô Du nhướng mày nhìn anh: "Anh hiểu cái gì?"

"Thị trưởng Khâu trước đây cũng từng nói là sẽ quan sát tôi, sau đó tôi trở thành thư ký của ông ấy...Bây giờ cô muốn quan sát tôi... Dù sao, tôi cũng hiểu rồi." Vẻ mặt của Thư ký Tống kinh ngạc vui mừng, trong lòng rất vui vẻ, cảm thấy toàn thân như tràn đầy sức lực.

Đồng chí Tiểu Tô đã cho phép anh đối xử tốt với cô, cho thấy rằng cô không ghét anh, cô còn muốn quan sát anh, cho thấy rằng cơ hội của anh là rất lớn.

Tô Du cười hừ một tiếng, lúc này cũng đã thông minh lại rồi.

Cô lặng lẽ đi ra ngoài.

Thư ký Tống tiếp tục đi theo, còn không ngừng nói bên tai cô: "Ngày mai tôi giúp cô đến công xưởng thu dọn đồ đạc. Đúng lúc tôi phải gửi lệnh điều động cho các đồng chí trong bộ phận tổ chức. Có được không. Đồng chí Tiểu Tô, có được không?"

"..." Dùng gậy đánh rắn, rắn lại theo gậy bò lên rồi.

"Để tôi đi đi, cô đã đồng ý sẽ quan sát tôi rồi."

"Được, được, được. Anh thích đi thì đi. Dù sao cũng đừng nói linh tinh, tôi còn muốn quan sát anh."

“Tôi biết rồi, sẽ không nói linh tinh.” Thư ký Tống mím môi cười. Cảm thấy mình đã nhìn thấy ánh sáng. Anh đã băng qua đồng cỏ rồi, sau khi băng qua núi tuyết, hành trình vạn dặm sẽ sớm kết thúc.

Buổi chiều người tới đón chính là Tô Đại Chí, Tô Du và thư ký Tống vừa đi ra anh ta đã nhìn thấy. Đột nhiên anh ta im lặng coi mình như người gỗ, cố gắng làm cho Thư ký Tống không để ý đến mình.

Tô Du lên xe, anh ta vội vàng đạp bàn đạp chuẩn bị rời đi. Kết quả là vừa đạp xe ra ngoài được một lúc thì Thư ký Tống đã đạp xe theo anh ta.

Anh ta vội vàng đạp nhanh, vượt qua một khoảng cách nhất định, cuối cùng cũng coi như cắt đuôi được, nhưng Thư ký Tống lại đuổi theo sau.

"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận