Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 282. Cán bộ Từ

Chương 282. Cán bộ Từ


Tô Du ở đằng sau mất kiên nhẫn nói: "Thư ký Tống, anh làm gì vậy?"

“Tôi đi mua đồ.” Anh đặt xe của mình và xe của Tô Đại Chí cạnh nhau.

Sau đó anh ân cần nói với Tô Đại Chí: "Em trai, đạp từ từ thôi, đừng làm ngã chị gái em."

Tô Đại Chí khóc không ra nước mắt, nếu Thư ký Tống không đi theo, chắc chắn anh ta sẽ đạp chậm lại.

Tiễn đến gần khu dân cư, Thư ký Tống mới dừng lại, nhìn Tô Du đi mất.

Vẫn không thể để mọi người nhìn thấy, lỡ sau này đồng chí Tiểu Tô không làm đối tượng của anh, như vậy sẽ không tốt cho thanh danh của đồng chí Tiểu Tô.

Vừa nghĩ tới đây, anh liền cau mày hận đến muốn vỗ cái đầu ngốc của mình.

Thật là không ra gì, nghĩ cái gì vậy, đều đã đến thời kỳ quan sát rồi, có cơ hội rất lớn đó!

Anh quay người đạp xe đi. Phải về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai phải để đồng chí Tiểu Tô nhìn thấy bản thân rất có tinh thần.

Tại nhà của lão Tô, Tô Du trở về nhà liền triệu tập một cuộc họp gia đình để thông báo việc mình đã được chuyển đến chính quyền thành phố.

"..."

Cả nhà lặng đi một lúc, ai nấy đều sững sờ.

Chuyện gì xảy ra vậy, chị không nói không rằng đã lăn lộn lên đến chính quyền thành phố?

Mẹ ơi, nhà họ Tô đã có một nữ cán bộ rồi.

Tô Đại Chí bĩu môi nói: "Chị, sao vừa rồi chị không nói cho em biết?"

"Chị sợ em làm chị ngã xuống xe."

Tô Đại Chí: "..."

Tô Tiểu Chí vui vẻ nói: "Chị, vậy sau này chị sẽ không ở công xưởng nữa, đến chính quyền thành phố sao?"

“Ừ.” Tô Du bình tĩnh gật đầu.

Tô Lâm ngưỡng mộ nói: "Chị, vậy sau này chị không phải học đại học nữa sao?"

"Tất nhiên vẫn phải học."

Lưu Mai đi tới nói: "Chị, có phải chức quan này cao hơn trong công xưởng không?"

Tô Du nghiêm túc nói: "Chức quan cái gì, chúng ta không thể để ý tới những cái đó. Chúng ta là người thành thực. Chỉ cần có thể giúp đỡ nhân dân thì chính là công việc tốt. Sau này các em ở trong đơn vị phải chú ý, đừng dùng danh tiếng của chị đi gây rắc rối khắp nơi. Làm mất mặt nhà họ Tô chúng ta."

Cả nhà ngoan ngoãn gật đầu. Chị còn chưa làm quan, đã có uy phong của quan rồi rồi.

Chị cả đúng là trời sinh để làm cán bộ.

Ngoại trừ Tô Du, những người còn lại của nhà họ Tô cả tối đều không yên. Chị cả từ nay sẽ là cán bộ của chính quyền thành phố, nhà họ Tô đã khác xưa rồi.

Những gì mà chị đã nói với họ lúc đầu đều đã được ứng nghiệm.

Chỉ có Tô Du là vẫn đang yên lặng đọc tài liệu ôn tập môn địa lý mà thư ký Tống đưa cho cô, bao gồm tất cả các kiến thức của cấp hai

Sau khi đọc hơn mười trang, cô dụi mắt chuẩn bị đi ngủ. Đọc sách buổi tối có hại cho mắt, cũng không thể đọc quá nhiều. Dẫu sao thì kính của thời đại này rất nặng, cô không muốn bị kính ép trên mặt đâu.

Cô đặt tài liệu ôn tập lên tủ đầu giường mới nằm xuống nhìn lên trần nhà tối om. Lại nhớ đến dáng vẻ ân cần của Thư ký Tống trước đó.

"Dù sao cũng là người trẻ tuổi, không biết có thể kiên trì được bao lâu."

Dù sao thì cho đến nay, có thể được coi là người kiên trì được lâu nhất.

...

Sáng sớm hôm sau, Ban tổ chức ủy ban thành phố đã bố trí một cán bộ đưa lệnh điều động đến công xưởng dệt may, Tô Du cũng đặc biệt xin nghỉ phép để quay về một chuyến, dù sao cũng phải bàn giao một số công việc, không thể bỏ lại tất cả mà đi được.

Thư ký Tống cũng lấy danh nghĩa làm việc để theo đến đây.

Lần này cán bộ bộ phận tổ chức gửi lệnh điều động đến là cán bộ Từ, cũng là một người trẻ tuổi.

Ba người họ đi bằng xe đạp, cán bộ Từ đi xe của ủy ban thành phố, còn Bí thư Tống đạp xe của minh trở theo Tô Du. Thật may mắn khi hôm nay anh đi theo, nếu không Tô Du sẽ ngồi xe đạp của người khác.

Cán bộ Từ biết sau này Tô Du sẽ là đồng nghiệp mới trong chính quyền thành phố, vì vậy anh ta chào hỏi cô mấy câu: "Đồng chí Tô Du, chào mừng cô đến làm việc trong ủy ban thành phố."

"Cán bộ Từ, cảm ơn anh. Hôm nay đã làm phiền anh rồi."

Thư ký Tống vừa lái xe đạp vừa cười nói: “Tôi đã nói để tôi giúp mang đến đó, mà anh ấy không cho.” Vậy thì trách ai được.

Cán bộ Từ xấu hổ nói: "Thư ký Tống, tôi làm sao có thể làm phiền anh được. Anh là thư ký của Thị trưởng Khâu, bình thường rất bận rộn." Lãnh đạo bộ phận tổ chức của bọn họ còn phải cho thư ký mấy phần mặt mũi, làm sao anh ta dám sai bảo người ta.

Thư ký Tống nhiệt tình nói: "Dù bận đến đâu cũng có thời gian quan tâm đến đồng nghiệp. Tiểu Minh à, sau này đừng khách sáo với tôi như vậy."

Thấy thư ký Tống nhiệt tình như vậy, cán bộ Từ vui vẻ nói: "Thư ký Tống, nếu anh đã nói như vậy, sau này tôi sẽ thật sự không khách sáo nữa."

Thư ký Tống cười nói: "Đã nói không phải khách sáo rồi. Hay là bây giờ anh đưa lệnh điều động cho tôi, tôi sẽ giúp anh mang đi, anh có thể đi chơi rồi. Nhìn anh ngày nào cũng làm việc vất vả như vậy, đi dạo mua sắm, thư giãn một chút đi."

Cán bộ Từ: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận