Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 283. Đề bạt

Chương 283. Đề bạt


Tô Du cười nói: "Thư ký Tống đang nói đùa với anh thôi. Tôi từ lâu đã nghe nói thư ký Tống tính tình hài hước, hôm nay chúng ta cuối cùng cũng nhìn thấy rồi."

Cán bộ Từ vội vàng cười nói: "Tôi đã rồi nói mà, thư ký Tống rất hài hước."

Thư ký Tống đạp xe thật mạnh, bỏ lại cán bộ Từ ở phía sau.

Cán bộ Từ vội vàng đuổi kịp: "Thư ký Tống, đi chậm lại."

“Cán bộ Từ, anh nhanh chút, phải quý trọng thời gian.” Thư ký Tống không quay đầu lại cười nói.

Xe vừa tăng tốc, Tô Du ngồi hơi không vững, ôm chặt lấy xe: "Thư ký Tống, nếu anh làm tôi ngã xuống, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

"..."

Khi đến công xưởng, bác Trương thấy Tô Du đã trở lại liền vui vẻ chào hỏi: "Chủ nhiệm Tô, công việc đã xong rồi sao?"

Tô Du cười nói: "Còn chưa, trở về có chuyện."

Vì phải giả dạng có việc, thư ký Tống và cán bộ Từ cùng nhau đi đến ủy ban công xưởng để đưa lệnh điều động, Tô Du lại đến văn phòng công đoàn báo cáo tình hình với Chủ tịch Tôn.

Chủ nhiệm Tôn hiện đang phụ trách việc xây dựng nhà ở đợt hai. Tô Du không có ở đây, tuy rằng công việc có thể giao cho người khác thu xếp, nhưng vẫn cảm thấy không thuận tay.

Đặc biệt là sau khi Thị trưởng Khâu gọi điện cho ông ta để nói về việc thuyên chuyển của Tô Du, ông ta liền cảm thấy khó chịu trong lòng.

Đã nói là mượn tạm thời, kết quả là mượn nhưng không trả lại. Còn liên lạc với ông ta, liên lạc cái gì chứ, ông ta có thể ngăn cản sao?

Cho nên khi nhìn thấy Tô Du trở lại, trong lòng ông ta ít nhiều vẫn thấy không thoải mái: "Tôi sớm biết sẽ có một ngày như này mà, trong lòng tôi cũng đã có chuẩn bị rồi."

Tô Du cười nói: "Chủ tịch Tôn, cho dù tôi ở đâu, tôi cũng là người từ công xưởng dệt may ra, là người của công đoàn chúng ta. Sẽ có nhiều cơ hội làm việc cùng nhau trong tương lai."

Nghe những lời Tô Du nói, trong lòng chủ tịch Tôn cảm thấy nhẹ nhõm. Tiểu Tô muốn nói với ông ta rằng sau này cô sẽ nhớ lại tình cảm cũ mà giúp đỡ họ.

Nghĩ như này, việc Tiểu Tô chuyển đi cũng không phải là chuyện xấu.

“Vậy cô nghĩ ai là người thích hợp thay thế vị trí của mình?” Chủ tịch Tôn quen với việc trưng cầu ý kiến.

Tô Du nói: "Chủ tịch Tôn, nếu như ngài không nhìn trúng ai, tôi vẫn nghĩ là bỏ phiếu sẽ thích hợp hơn. Con mắt của quần chúng rất sáng suốt."

"Được, đến lúc đó tôi sẽ thu xếp bỏ phiếu. Thật ra tôi thấy Tiểu Cao cũng được, nhưng lại không đủ thành thực. Tuy rằng Tiểu Trình là con gái nhưng lại rất an phận. Thực ra, đồng chí Nghiêm Tiểu Phương cũng được, nhưng cô ấy sắp lấy chồng, đến lúc đó có thể giành toàn tâm toàn ý cho công việc hay không lại là chuyện khác ".

Nếu là trước đây, Chủ tịch Tôn sẽ không chút do dự chọn chàng trai Cao Minh này, nam đồng chí sẽ tương đối thuận tiện. Nhưng kể từ khi Tô Du trở thành thư ký của ông ta, ông ta nhận thấy nữ đồng chí tỉ mỉ hơn. Vì vậy, hiện tại cũng không giới hạn trong số nam đồng chí nữa.

“Phía bộ phận phục vụ, cô cảm thấy ai được?” Ông ta hỏi.

Tô Dư cười nói: "Nếu ngài không có người phù hợp, tôi nghĩ Tiểu Điền khá tốt. Nói thật là trong thời gian tôi vắng mặt, Tiểu Điền đã tự mình làm tất cả. Công việc của cô ấy thực sự không còn gì phải bàn. Hơn nữa trước đây tôi đã trao đổi một số kinh nghiệm quản lý tâm đắc của tôi với cô ấy. Tôi cảm thấy cho dù tôi rời đi, cô ấy cũng có thể hoàn thành tốt, như vậy tốt hơn là tìm người khác."

“Như vậy sẽ để cho người bên ủy ban nhà máy tiếp quản.” Rốt cuộc thì Chủ tịch Tôn vẫn có hơi không cam tâm.

"Chủ tịch Tôn, nếu Tiểu Điền trở thành chủ nhiệm, cô ấy sẽ không còn là thành viên của ủy ban nhà máy nữa. Cô ấy được tôi đề bạt, bây giờ lại được ngài đề bạt. Cô ấy có thể không ghi nhớ sao? Nhân tài khó kiếm mà."

Những lời này của Tô Du đã chạm tới đáy lòng chủ tịch Tôn.

Nhân tài này quả thật rất khó có được.

Trước đây ông ta không cảm thấy, nhưng sau khi phát hiện ra nhân tài Tô Du này làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, càng phát triển càng tốt, có thể ông ta đã nhận ra được chỗ tốt rồi.

"Vậy thì Tiểu Điền, vốn dĩ cô ta là một Phó chủ nhiệm, thăng chức cũng là chuyện nên làm, tôi với lão Cao đi nói chuyện."

Tô Du nói, "Tôi kiến nghị sau khi ngài nói xong thì đi tìm Tiểu Điền để nói cho cô ta biết, để cô ta biết ngài rất tán thưởng cô ta."

Chủ tịch Tôn lập tức nở nụ cười, "Ừ. Cũng phải đi khích lệ Tiểu Điền mới được."

Sau khi Chủ tịch Tôn đi ra ngoài, Tô Du lại đi một chuyến tới bộ phận phục vụ bên kia để tìm chủ nhiệm Điền.

"Chủ nhiệm Tô, cô đã xong chuyện bên phía chính phủ chưa?"

"Vẫn chưa xong nhưng cũng sắp kết thúc rồi. Hôm nay về đây là vì muốn bàn giao công việc."

Phó chủ nhiệm Điền sửng sốt, "Là sao?"

Tô Du nghiêm túc nói, "Phó thị trưởng Khâu muốn tôi làm việc cho chính phủ, sau này tôi sẽ không tới xưởng nữa. Tiểu Điền à, lần trước tôi có nói chuyện này với cô rồi, cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa, tôi đã ra sức đề cử cô với chủ tịch Tôn rồi. Hồi nãy ông ấy cũng đã đồng ý. Vì muốn thăng chức cho cô mà tôi đã tốn biết bao công sức đấy, dù sao cô cũng biết chuyện giữa công đoàn và ủy ban mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận