Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 285. Sắp xếp công việc cho Đại Chí

Chương 285. Sắp xếp công việc cho Đại Chí


Thấy hai người có chút mất mát, Tô Du lại nói, "Cho nên cuối cùng tôi và chủ tịch Tôn đã quyết định bỏ phiếu để chọn, hai người ít nhiều gì vẫn còn cơ hội, chuyện này phải do bản thân hai người tự nắm lấy. Cũng trách tôi rời đi quá sớm, nếu không tôi đã bồi dưỡng hai người nhiều hơn rồi, cũng có thể quyết định luôn."

Nghe thấy Tô Du nói chuyện này, trên mặt hai người hiện lên sự vui vẻ, liếc nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo tâm trạng không rõ.

Cao Minh cười nói, "Bí thư Tô, cảm ơn chị đã suy nghĩ cho chúng tôi."

"Không có việc gì đâu, ai bảo tôi và lão Cao lão Chu đều là người quen chứ, hai người cũng là do tôi nhìn trúng, tôi nhất định sẽ giúp hai người."

Thư kí Tống ở bên cạnh nhìn bộ dạng ba hoa chích chòe lừa gạt hai người trẻ tuổi của Tô Du, anh nhịn cười, chủ động đi tới cầm thùng giấy lên, nghiêm túc nói, "Bí thư Tô, thời gian không còn kịp rồi, chúng ta còn phải quay lại làm việc cho kịp giờ nữa."

Thấy bộ dáng nghiêm túc thư kí Tống, Cao Minh và Trình Tiểu Lệ cũng không dám làm mất thời gian của Tô Du nữa, Trình Tiểu Lệ nói, "Bí thư Tô, chị phải thường xuyên tới thăm chúng tôi đấy nhé."

"Ừ, nhất định rồi. Có việc gì cứ bảo anh trai hai người liên lạc với tôi."

Tô Du nói xong thì đeo túi xách đi ra ngoài, Thư kí Tống khuân đồ đuổi theo, vẻ mặt nghiêm túc khiến Cao Minh và Trình Tiểu Lệ không dám nói chuyện với anh.

Ra khỏi cửa phòng làm việc, Tô Du lại đi một chuyến tới ủy ban bên kia để lấy hồ sơ tư liệu, sau đó từ biệt với quản đốc Cao. Chủ tịch Tôn và Phó chủ nhiệm Điền đều ở bên kia. Nhìn gương mặt hớn hở như hoa của Phó chủ nhiệm Điền thì Tô Du đã biết cô ta đã được thăng chức thành Chủ nhiệm Điền rồi.

Quản đốc Cao cảm thấy rất vui vẻ vì người trong ủy ban của mình thay thế vị trí của Tô Du, đối mặt với Tô Du cũng rất ôn hòa.

"Tiểu Tô, có tiền đồ đấy. Sau này ra ngoài rồi nếu có khó khăn gì thì nhớ trở về xưởng dệt tìm chúng tôi. Mặc kệ cô có đi đâu thì nơi đây vẫn là chỗ dựa cho cô."

Tô Du cười nói, "Được, xưởng dệt mãi mãi là nhà mẹ của tôi."

"Ôi, lời này rất xuôi tai." Quản đốc Cao cười ha ha. Chủ tịch Tôn ở bên cạnh cũng nhếch khóe miệng, cho dù là nhà mẹ đẻ thì đó cũng là công đoàn đấy.

Lúc Tô Du rời đi, chủ nhiệm Điền cũng rời khỏi ủy ban, hai người cùng nhau đi ra cửa.

Chủ nhiệm Điền nhỏ giọng nói, "Chủ nhiệm Tô, chuyện đã làm xong hết rồi."

Tô Du khẽ vuốt cằm, không nói nhiều với cô ta mà đi luôn.

Nhìn bóng lưng Tô Du, chủ nhiệm Điền cảm thấy cảm khái không thôi. Cả đời này cô ta cũng chưa từng thấy người nào tài giỏi như thế, dăm ba câu đã quyết định được nhiều chuyện như vậy, chuyện thăng chức của cô, chuyện thăng chức của lão Ngô, chuyện thăng chức của cô ta và cả chuyện thăng chức của Tô Đại Chí nữa.

"Sao lại cảm thấy luyến tiếc thế nhỉ?" Cô ta thở dài."Thật ra có một lãnh đạo lòng dạ độc ác cũng không tệ lắm, bớt lo."

Buổi chiều, văn phòng hậu cần của xưởng dệt, quản đốc Ngô đã được thăng chức thành phó chủ nhiệm Ngô cùng với chủ nhiệm Lưu đề cử Tô Đại Chí tiếp nhận vị trí của bà ta.

Làm người lãnh đạo trực tiếp của Tô Đại Chí, bà ta vẫn có những tư cách này. Nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng hết khổ, lúc này phó chủ nhiệm Ngô vô cùng kích động.

"Chủ nhiệm Lưu, những chuyện khác không cần tôi phải nói nhiều, đồng chí Tô Đại Chí này có chừng mười năm kinh nghiệm rồi, hơn nữa gần đây anh ta còn cải tiến điều lệ quản lý của kho hàng, quả thật đã mang tới sự thuận tiện cho công việc của chúng ta, nhân tài như vậy tôi nhất định phải đề cử."

Chủ nhiệm Lưu: "..."

Phó chủ nhiệm Ngô tiếp tục nói, "Nhân tài như vậy mà không đề cử thì chính là thiên lý bất dung rồi. Tôi đã không ngẩng đầu lên được đã nhiều năm như vậy nên tôi biết cảm giác đau khổ vì bị mai một, chủ nhiệm Lưu, ông phải thông cảm cho những đồng chí có miệng nhưng không thể nói, chỉ biết thành thật làm việc như chúng tôi."

Bà ta bộc lộ những cảm xúc chân thực, đôi mắt hiện lên giọt lệ, "Người thành thật cũng cần có ngày nổi danh!"

Dù sao chuyện này nhất định phải hoàn thành, Chủ nhiệm Điền nói rồi, nếu như chuyện này không thành công vậy thì phải đổi người khác.

Bà ta nhịn hai mươi mấy năm mới đợi được cơ hội này, nếu ai không đồng ý, bà ta sẽ liều mạng với người đó.

Chủ nhiệm Lưu im lặng nhìn người đang khóc lóc trước mặt, "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, Tô Đại Chí đúng không? Gần đây biểu hiện của anh ta tạm được, cô đã đề cử anh ta rồi... Tôi đồng ý, được chưa?"

"Chủ nhiệm Lưu, cám ơn ông, cám ơn ông đã cho chúng tôi cơ hội." Phó chủ nhiệm Ngô lau nước mắt, "Cả đời này chúng tôi cũng sẽ nhớ kĩ lòng tốt của ông."

"..." Chủ nhiệm Lưu cầm khăn lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng không chịu nổi dáng vẻ sướt mướt của nữ đồng chí này nữa, "Được rồi được rồi, bảo Tô Đại Chí tới bên này nói chuyện với tôi đi, tôi muốn nói chuyện với anh ta."

Phó chủ nhiệm Ngô lập tức kích động lau nước mắt, "Được, tôi đi ngay."

Sau đó nhanh chóng xoay người chạy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận