Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 287. Vui vẻ

Chương 287. Vui vẻ


Những người khác nhìn thư kí Tống, sau đó ném cho Tô Du một ánh mắt an ủi.

Tô Du cười cười, nâng chén trà lên nhẹ nhàng thổi rồi chậm rãi uống.

Lúc tan tầm, hai người lại tiếp tục làm việc rồi mới rời khỏi phòng làm việc.

Thư kí Tống nhìn thấy không có người bèn lại gần nói, "Khỏe hơn chưa, hay là đi mua thuốc uống?"

"Không có việc gì đâu. Thuốc cũng không thể uống tùy tiện." Tô Du vừa thu dọn đồ đạc vừa nói, "Nhưng ngày nào thư kí Tống cũng về muộn, có phải không tốt lắm không?"

"Vốn dĩ bình thường tôi rất bận, tôi luôn luôn về trễ."

Tô Du cười mà không nói. Tin anh mới là lạ.

Hôm nay người tới đón cô là Tô Tiểu Chí, thấy thư kí Tống đang ở đây, cậu ta vui vẻ chào hỏi với thư kí Tống, "Thư kí Tống."

"Ô, là em trai à." Thư kí Tống cũng cười chào hỏi, "Tới đón chị em à."

"Đúng vậy, hôm nay tình trạng của anh em không tốt, em không yên tâm."

Tô Du nghe vậy lập tức hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không biết, cảm thấy người choáng váng, mắt đỏ, em không yên tâm để anh ấy tới đón nên mới giành chạy tới đây."

". . ." Sẽ không bởi vì thăng chức thành tổ trưởng nên biến thành như vậy chứ, vậy cũng quá. . . Cô sờ trán, ngồi lên xe của Tô Tiểu Chí.

Nhìn Thư kí Tống còn muốn đi theo, cô nói, "Thư kí Tống, chẳng phải hôm nay anh muốn về sớm hay sao?"

"Có sao?" Thư kí Tống hỏi.

Tô Du nhìn anh.

". . . Có, tôi đi trước đây, tạm biệt" Thư kí Tống nói xong liền lái vè về nhà.

Nhìn bộ dáng kia của anh, Tô Du không nhịn được cười.

Tô Tiểu Chí nói, "Chị, chị cười gì vậy?"

"Không có gì, về nhà thôi." Tô Du cong môi, lộ ra vẻ mặt hớn hở.

Vừa vui vẻ một lúc, chợt nghe phía có xe đang đuổi theo, còn cố ý nhấn chuông.

Tô Du quay lại thì nhìn thấy thư kí Tống đang đi tới, mở to hai mắt hỏi, "Sao anh lại tới đây?"

Thư kí Tống cười nói với Tô Tiểu Chí, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở em trai đạp xe chậm thôi, đừng làm ngã chị em."

Sau đó rẽ vào con đường khác.

Tô Tiểu Chí: ". . . Chị, em làm ngã chị khi nào chứ? Thư kí Tống đang làm gì vậy?"

Tô Du nhìn bầu trời, "Có thể là vì lâu rồi anh ấy không gặp em nên nhớ em."

“Sao không nói sớm, nói sớm thì em đã nói chuyện với anh ấy nhiều hơn rồi." Tô Tiểu Chí tiếc nuối nói.

Cậu ta vẫn rất thích thư kí Tống, mời cậu ta xem phim còn mời cậu ta ăn thịt, không ngại chức vị của cậu ta thấp, đúng là một người bạn đáng để kết giao.

Tô Du vừa về đến nhà đã được Lưu Mai nhiệt tình tiếp đón. Chạy ra cửa nghênh đón Tô Du vào tận trong phòng. Tô Đại Chí nghiêm túc đứng ở trong phòng giống như đang đợi lãnh đạo phát biểu.

Tô Lâm đang làm bài tập, không nhìn nổi hai người này như vậy, không ngừng trề miệng.

Tô Tiểu Chí nói, "Làm gì vậy chứ?"

Tô Lâm nói, "Anh cả làm tổ trưởng rồi."

". . ."

Tô Du ngồi bên cạnh bàn uống nước đường đỏ mà Lưu Mai vừa bê tới, chỉ chỉ cái bàn, ý bảo cả nhà ngồi xuống.

Cả nhà đều ngồi nghiêm chỉnh xung quanh bàn.

"Đại Chí làm tổ trưởng, đây là chuyện vui đối với gia đình của chúng ta. Thế nhưng càng nhiều hơn chính là một phần trách nhiệm. Vị trí càng cao, quản lý càng nhiều, trách nhiệm cũng càng lớn. Đại Chí, em có hiểu rõ không?"

Tô Đại Chí nhìn Tô Du, anh ta không biết nên nói gì.

Tô Du nghiêm túc nói, "Đại Chí, để em làm chức Chủ nhiệm cũng không phải là không được."

Tô Đại Chí và Lưu Mai trợn mắt.

Tô Du nói, "Thế nhưng Đại Chí, em không có năng lực này. Bây giờ em có thể làm chức Tổ trưởng là đã cao lắm rồi, nếu cao hơn nữa thì sẽ thành hại người hại mình. Cho dù hiện tại em làm Chủ nhiệm, nếu không làm được việc để xảy ra chuyện, cho dù em có gánh trách nhiệm cũng sẽ liên lụy và gây tổn thất cho xưởng."

"Em biết rồi chị." Tô Đại Chí ngoan ngoãn nói.

"Nhưng chị sẽ không cho phép em làm cái chức Tổ trưởng này tới lúc về hưu đâu."

". . ."

Tô Du nghiêm túc nhìn anh ta, "Người của nhà lão Tô chúng ta không có lý tưởng gì, chỉ có càng làm càng tốt. Em cũng sắp làm cha rồi, đừng lưu lại một tấm gương xấu cho con cháu nhà lão Tô chúng ta. Từ hôm nay trở đi, em phải ngoan ngoãn làm việc cho chị, chăm chỉ học hỏi cách thức làm việc của lãnh đạo, chị sẽ đưa cho em một quyển sổ để ghi chép lại. Chị không mong đợi em sẽ có tiếng nói, thế nhưng em nhất định phải làm việc cho chị. Chỉ cần em học được cách làm việc, cho dù em là người câm, chị cũng sẽ để em tiếp tục thăng chức!"

Tô Đại Chí lập tức cảm thấy gánh nặng đè lên vai, nhưng vừa nghĩ tới cảm xúc đã dâng trào.

Chỉ cần anh ta chăm chỉ làm việc, sau này vẫn còn có cơ hội thăng chức.

Chuyện thăng chức này trước đây anh ta không dám nghĩ tới, hiện tại chị đã định ra mục tiêu cho anh ta rồi, anh ta chỉ cần cố gắng là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận