Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 288. Đi làm lính hoặc làm công an

Chương 288. Đi làm lính hoặc làm công an


Lưu Mai ở bên cạnh kéo anh ta, "Đại Chí, anh mau tỏ thái độ gì đi. Chị nói rất chính xác đấy." Chồng cô ta dựa vào phải tốt thì sau này cô ta mới có thể càng này càng tốt.

"Chị, em nghe lời chị, em nhất định sẽ chăm chỉ học hỏi và làm việc. Em sẽ không để cho chị phải mất mặt, không để cho nhà lão Tô mất mặt."

"Phải là không làm em mất mặt, không để con em phải mất mặt."

Tô Đại Chí liên tục gật đầu.

Sau khi Tô Du nói chuyện này xong, cô cũng vào vấn đề chính, "Sau khi Đại Chí làm tổ trưởng, tiền lương một tháng là năm mươi khối. Sau này mỗi tháng dùng mười đồng tiền tiêu vặt. Có ý kiến gì không?"

Tô Đại Chí nhanh chóng lắc đầu, "Chị, đủ dùng rồi, đủ dùng rồi."

Đồ ăn trong nhà, cái gì cũng không thiếu, tiền này đủ dùng rồi.

Tô Du nói, "Tiền này em cũng đừng dùng lung tung, em vừa là chồng, vừa là cha, tiền này để dành, bình thường đưa Lưu Mai mua ít thức ăn, chờ đứa bé ra đời còn phải mua đồ cho con nữa. Phải làm một người chồng tốt, người cha tốt."

Lưu Mai nghe cô nói như thế cũng rất cảm động.

Tô Du lại nhìn về phía Lưu Mai, "Lưu Mai, em cũng không cần lo lắng. Chờ sau khi em sinh con rồi, chị cũng sẽ suy tính cho em."

Lưu Mai cảm động rơi nước mắt, "Cảm ơn chị."

"Được rồi, tất cả đi xuống đi, chị muốn hỏi về công việc của Tiểu Chí."

Vợ chồng Lưu Mai đi vào trong phòng lén vui mừng, còn Tô Lâm đi nấu cơm. Tô Du ngồi ở phòng khách kích động nhìn Tô Tiểu Chí.

Tô Tiểu Chí nói, "Chị, chị muốn em làm gì vậy chứ, em nhất định không đảm đương nổi chức Đội trưởng này đâu, em nói với chị này, Đội trưởng của em vô cùng tài giỏi."

Tô Du xua tay, "Chẳng mong đợi được gì."

Tô Tiểu Chí: ". . ."

"Nhưng mà, bây giờ chị đang suy nghĩ đưa em đi làm lính, hãy để em vào đồn công an làm công an."

Tô Tiểu Chí bị những lời nói bất thình lình của chị cả nhà mình dọa cho váng cả đầu. Đi làm lính hoặc đi làm công an?

Tạm không nói đến việc tham gia quân ngũ, làm công an chẳng phải đến đồn cảnh sát ư? Tuy trong đội ngũ bảo vệ trật tự của họ cũng có người từng đến đó, nhưng từ trước đến nay cậu ta không dám nghĩ đến chuyện ấy. Có thể được làm trong công xưởng dệt may, cậu ta đã cảm thấy vô cùng khó khăn rồi.

Tô Du cũng mặc kệ cậu ta nghĩ thế nào, tiếp tục phân tích, "Chị vốn định cho em làm công an, nhưng mà sau khi vào đồn lại muốn thăng cấp nữa thì khó lắm. Em mà không có năng lực thì cả đời sau chỉ coi như một chiến sĩ công an bình thường thôi."

"Chị, em cảm thấy cả đời làm công an cũng rất tốt mà." Tô Tiểu Chí khẩn trương nói.

Tô Du lập tức liếc nhìn cậu ta một cái, "Đúng là không khá lên được. Anh em đã lên làm cán bộ rồi mà em còn định sống qua ngày cả đời à? Em nhìn thư ký Tống nhà người ta xem, lớn hơn em mấy tuổi thôi mà người ta đã được xem như là lãnh đạo rồi đấy."

"..."

"Chị, thế chị nói xem giờ làm thế nào?"

"Thế nên chị đang suy xét cho em đi tham gia quân ngũ đây. Tuy làm bộ đội cũng cạnh tranh lớn, nhưng cơ hội lập công cũng nhiều. Quan trọng hơn cả là nếu em thật sự không tiền đồ, không làm ra được trò trống gì thì sau này vẫn được ghi nhận vào trong lý lịch. Đến lúc đó lại vào đồn công an thì còn có cơ hội thăng chức."

Tô Du dứt lời rồi lại nói tiếp, "Đương nhiên, công việc nào cũng có mức độ khó khăn riêng, cho dù làm trong đội ngũ bảo vệ trật tự hay đi đồn công an cũng đều phải đấu tranh với kẻ xấu, đều rất dễ bị thương. Đi làm bộ đội ngộ nhỡ đến lúc phải đánh giặc cũng phải xung phong tiến lên phía trước, em cũng xem phim rồi đấy. Nếu em xui xẻo, em sẽ không phải nhân vật chính mà là liệt sĩ ha."

"..."

"Tiểu Chí, chị đã phân tích rõ ràng cho em rồi đấy, em tự lựa chọn đi. Bản thân em cảm thấy công việc nào tương đối có triển vọng thì làm, chị không ép buộc em. Nếu em thật sự không khá lên được thì giờ chị cũng đã giúp em rồi. Bất kể em chọn thế nào thì chị vẫn mong sau này em có tương lai rộng mở..."

Nghe thấy Tô Du lo lắng từng li từng tí cho mình như thế, Tô Tiểu Chí mếu máo cảm động, "Chị, chị tốt với em quá. Em nghe chị, em đi làm lính." Cậu ta có lẽ chắc mình cũng không đen đủi lắm ha.

"Ai bảo chị là chị em chứ.'' Tô Du thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận