Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 291. Tôi không yên tâm để cô về một mình

Chương 291. Tôi không yên tâm để cô về một mình


Thư ký Tống ăn được một chút, ánh mắt lại luôn luôn liếc nhìn cả bàn. Lén lút ghi chú lại Tô Du đã ăn món nào.

Sau đó cười tiếp đãi mọi người, “Ăn nhiều một chút, không đủ thì tôi lại gọi thêm. Hôm nay cục trưởng Trương mời khách mà.”

Chờ sau khi mọi người ăn xong, Tô Du giả vờ cầm lên một chén nước sôi, “Được cùng làm việc chung với mọi người, đã cho tôi được học hỏi rất nhiều điều, trưởng thành nhiều hơn. Sau này làm việc chung với mọi người, hi vọng mọi người chỉ bảo tôi nhiều hơn. Cố gắng cùng nhau tiến bộ.”

Mọi người cụng ly với nhau.

Phó cục trưởng Trương cười nói, “Tiểu Tô nói chuyện khách sáo quá, sau này lúc không có việc gì thì đi đến thăm cục một chút, mọi người đều là đồng nghiệp cũ của tôi cả.”

“Tôi sẽ coi lời ngài nói là thật đấy.” Tô Du cười nói.

Thư ký Tống cũng nuốt nước miếng, “Cố vấn Tô, sau này chúng ta cũng là đồng nghiệp, sau này có gì giúp đỡ cho nhau nhé.”

“Tất nhiên tất nhiên.” Tô Du khách sáo cười nói.

Sau bữa ăn náo nhiệt đầy sôi nổi, thư ký Tống hào phòng lôi kéo cục trưởng Trương đi thanh toán tiền, sau đó nhà ai về nhà nấy.

Bởi vì lúc trước cũng không đi xe đạp đến, cho nên có một số người chuẩn bị quay lại, một vài người thì định bắt xe buýt về nhà.

Nhà ga mà Tô Du định đi không ở đây, phải đi một đoạn đường nữa mới đến nơi, vì vậy cùng mọi người chào tạm biệt rồi đi.

Phó cục trưởng Trương cười nói, “Thư ký Tống, không phải cậu cũng về nhà sao, đi cùng nhau đi.”

Thư ký Tống nói, “Tôi chưa cần về gấp, tôi phải đến nhà bạn học một chuyến, không phải ngày mai có cuộc hẹn sao, tối hôm nay đi tâm sự nói chuyện chút, mọi người về trước đi.”

Phó cục trưởng Trương liền cùng mấy người khác lên xe.

Nhìn thấy mọi người đã đi hết, thư ký Tống ngay lập tức chạy theo hướng Tô Du đã đi.

Tô Du vừa đi, bỗng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, khẽ mỉm cười, sau đó quay đầu lại nhìn người đến, “Thư ký Tống, sao anh lại đến đây?”

“Tôi thấy trời đã có chút tối, cô đi về một mình tôi không yên tâm.” Thư ký Tống đỏ mặt nói.

“Không có gì sợ, tôi bắt xe về mà.” Tô Du xoay người hướng phía trước mà đi.

“Bắt xe tôi cũng không yên tâm.” Thư ký Tống nhanh chóng đuổi theo, đi song song cùng với cô.

Nếu không phải đường quá xa, anh thậm chí còn hi vọng có thể cùng Tô Du đi về nhà.

“Đồng chí Tiểu Tô, việc ôn tập như thế nào rồi?”

“Ừm, rất tốt.”

“Có gì khó khăn không?”

“Không có.”

“Ngày mai phần tiền ấy cô giúp tôi đưa được không?”

Tô Du nình anh, “Tại sao anh không tự mình đưa?”

Thư ký Tống mất tự nhiên nói, “Tôi không quen biết với người ta, lấy nhiều tiền ngại lắm. Cô giúp tôi lấy, ngày mai tôi chỉ cần đến thẳng tham gia cuộc vui là được rồi.”

Tô Du liền cảm thấy vui vẻ, “Anh không quen với người ta vậy mà anh còn đi?”

“Cái đó không phải là tại vì nhất thời nhanh tay nhanh miệng đồng ý đi sao.”

Tô Du liếc anh một cái, anh nuốt nuốt nước miếng, “Chủ yếu là muốn đi tham gia náo nhiệt cùng với cô.”

“Thư ký Tống, còn một tháng nữa tôi sẽ thi vào trường cao đẳng. Tôi sẽ đi học đại học. Bên trong đại học cái gì cũng không được phép, yêu đương lại càng không.”

“Vậy thì chúng ta vụng trộm. Không phải cũng giống như đánh chiến dưới lòng đất sao?” Giọng thư ký Tống vì căng thẳng mà trở nên run rẩy. Cảm giác giống như mình học theo người khác đi làm chuyện xấu. Cũng không biết đồng chí tiểu Tô sẽ nhìn anh như thế nào.

Tô Du mím môi cười, sau đó nghiêm túc nói, “Như vậy không phải sẽ làm cho người ta bị tủi thân sao?”

Thư ký Tống lo lắng nói ra lời trong lòng mình, “Có thể ở cùng với nhau là không sai rồi, còn chọn cái gì nữa?”

“Bốn năm sau tôi cũng đã ba mươi mốt tuổi, người bình thường sẽ không chờ nổi.”

“Cả đời dài như vậy, bốn năm có tính là gì?”

Tô Du cười cười, “Công việc đã xong rồi, sau khi thi vào trường cao đẳng cũng không cần phải ôn tập nữa, tới lúc đó sẽ có thời gian rảnh đi xem phim.”

“.……” Thư ký Tống sửng sốt một lúc.

Xe chạy đến, Tô Du liền cười bước lên xe.

Lúc này thư ký Tống mới phản ứng lại, ánh mắt tỏa sáng theo cô lên xe, “Tôi cùng cô hẹn trước được không?”

Tô Du cười không nói gì.

Thư ký Tống nói, “Không có tiểu Chu đi theo, cũng không có những người khác…….”

Tô Du từ trong ba lô lấy ra cuốn sổ tay mở ra thỏa thuận, đưa cho anh nhìn.

Anh cầm lấy, nhìn thấy nội dung phía trên, cảm thấy rằng bản thân mình lúc đó chính là một thằng ngốc.

Làm sao lại ngu đến như vậy chứ, tại sao lúc đó lại không phát hiện sớm một chút.

Anh lấy chiếc bút máy ở trong túi, viết xuống phía dưới thỏa thuận, “Tống Đông Chinh nhận thua, đảm bảo sẽ nghiêm chỉnh chấp hành thỏa thuận. Ngày 30 tháng 4 năm 1960.

Sau đó trả lại cho Tô Du.
Bạn cần đăng nhập để bình luận