Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 292. Hồi hộp muốn chết

Chương 292. Hồi hộp muốn chết


Chịu thua thì chịu thua, sợ gì chứ. Dù sao thì dường như không có lúc nào anh không nghe lời cô.

Trong khoảng thời gian đấu tranh này, anh cũng đã sớm cam chịu số phận. Anh không thể kiểm soát được trái tim của chính mình, chiến đấu cũng không chống lại được, còn có thể làm cái gì?

Tô Du nhìn thấy chữ viết trên bản thỏa thuận, híp mắt cười.

Ở thời đại này, việc tìm một người nhỏ tuổi hơn mình, chọn một đối tượng làm thư ký, dường như có thể chấp nhận được.

Cả đời còn rất dài, ai biết tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra chứ.

Ít nhất ngay bây giờ đây, trong lòng cô cảm thấy rất vui vẻ

Thư ký Tống ở bên cạnh hỏi, “Phim chiếu rạp…..Có còn xem nữa không, không cần đi chung với người khác.”

“Ừm, sau kì thi đại học thì chọn ngày nào đó rồi đi.”

Nương theo giọng nói nhẹ nhàng của Tô Du phát ra, thư ký Tống cảm thấy tảng đá trong lòng mình cuối cùng cũng được gỡ bỏ, cả người trở nên nhẹ nhõm, trong lòng dường như có thứ gì đó đang mạnh mẽ trào ra, trong lòng hình như có một sức mạnh vô hạn. Ví dụ như bây giờ ôm lấy đồng chí Tiểu Tô xoay quanh một vòng, chắc chắn cũng không có vấn đề gì.

Tất nhiên, chuyện này chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, có thể nhắc đến.

“Phụt-----” Nín nhịn nửa ngày, thư ký Tống cuối cùng vẫn không nén được nụ cười.

Trong xe còn có vài người đang ngồi, tất cả mọi người đều quay sang nhìn anh.

Thư ký Tống vội vàng ngồi nghiêm túc lại. Hai tay che mặt, ở trước mặt đối tượng của mình không thể để mất mặt được. Cười lên sẽ giống như thằng ngốc, nếu người ta quay đầu lại liền cảm thấy hối hận thì sao? Dù sao thì còn chưa có xác định, còn có một tháng nữa.

Tô Du mím miệng nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì nín cười nên khuôn mặt cô cũng trở nên méo mó.

Khi xe đến nhà ga, hai người đều cùng nhau bước xuống.

Mới xuống xe, thư ký Tống liền nở nụ cười rạng rỡ. Được đi bên cạnh Tô Du, anh lấy hai tay trong túi quần ra, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm bàn tay của Tô Du.

Trong lòng hồi hộp muốn chết.

Kết quả Tô Du đem tay bỏ vào trong túi.

Thư ky Tống: “…….”

Một tháng, một khoảng thời gian dài……

Thật nhanh đã đi đến tiểu khu, Tô Du xoay người lại nói, “Thư ký Tống, hôm nay cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi đã về đến rồi, anh cũng nhanh trở về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Ừm.” Thư ký Tống lấy ra hai tờ tiền trong túi quần đưa cho Tô Du.

“Tôi gửi tiền mừng.”

Tô Du nhận lấy, “Đi về đi.”

“Ừm.” Thư ký Tống vẫn đứng yên, “Cô đi vào trước đi, tôi nhìn cô đi vào.”

Tô Du: “……” Cô xoay người đi về phía tiểu khu.

Ở phía sau, thư ký Tống tiến lên phía trước vài bước, Tô Du quay đầu lại nhìn, liền không dám đi tiếp.

Còn chưa có xác định đâu, cũng chưa trở thành chính thức được đâu. Sau này đồng chí Tiểu Tô còn phải đi học đại học, còn phải lén lút yêu nhau nữa.

Không thể để cho người ta thấy được.

Tô Du nhìn thấy dáng vẻ mất tự nhiên của anh, cười nói, “Ngày mai nhớ đến sớm một chút. Đừng đến muộn đấy.”

“.…Được, tôi nhất định sẽ đến sớm!” Thư ký Tống vui vẻ nói.

Lúc này Tô Du mới xoay người rời đi. Cuối cùng cũng không quay đầu lại nữa.

Cho đến lúc cô đi vào sân, thư ký Tống vẫn cảm thấy giống như mình đang nằm mơ.

Không giống thật chút nào. Đồng chí Tiểu Tô lúc nãy thật sự đồng ý sau khi thi vào trường cao đẳng sẽ cùng đi xem phim với cô ấy sao? Chỉ hai người bọn họ, không có thêm ai khác.

Anh cắn một cái lên ngón tay mình, đau quá, là sự thật rồi.

“Ha ha ha…..” Anh vui vẻ quay người chạy trên đường.

Tô Du ở cửa sân nhìn thấy anh vừa cười ngốc nghếch vừa chạy đi, bây giờ mới thật sự đi vào trong nhà.

Thử thì thử thôi, dù sao chỉ cần bản thân mình mạnh mẽ lên thì không có chỗ nào phải sợ hết.

Cho dù sau này không còn nữa, cô cũng có thể sống tự do thoải mái.

Bên phía nhà họ Tống, mẹ Tống cùng cha Tống đang ở trong phòng khách nhỏ đeo kính lão đọc sách.

Cửa nhà đột nhiên mở ra.

Sau đó con của bọn họ đã trở về.

Mẹ Tống nói, “Tiểu Tống, sao con về nhà muộn thế?”

“Con đi ăn cơm cùng với đồng nghiệp.” Thư ký Tống cố gắng kìm nén niềm vui ở trong lòng, không để cho người khác nhìn thấy. Chuyện còn chưa thành công, không thể rêu rao cho tất cả mọi người đều biết được, đến lúc đó đồng chí tiểu Tô sẽ nghĩ anh là người không thể giấu được mọi chuyện.

“Lại đi ăn uống.” Cha Tống không vui hừ một tiếng.

Thư ký Tống tâm trạng vui vẻ, lúc này cũng không muốn cùng ông lắm chuyện, đi thẳng về phòng mình, “Con đi nghỉ ngơi trước đây.”

Sau đó liền đi thẳng vào phòng.

Vừa mới vào trong phòng, anh liền gấp rút lật xem ngày trên tờ lịch trên tường. Sau đó chậm rãi đếm đếm.

“Còn có ba mươi tám ngày nữa.”

Bỏ xuống lịch treo tường, anh lại lấy cuốn sổ tay nhỏ trong người ra, “Hôm nay ăn rau cải xanh xào có chút nhiều, chắc là thích ăn chay. Ăn ít mì, không thích ăn mì. Gà rán ăn nhiều, chắc là thích ăn gà.”

Sau khi viết xong, anh lật lại phía trước xem một chút, sau đó ném sổ tay lên trên bàn, nằm xuống giường phía sau, hai tay đặt sau đầu của mình, vẻ mặt đầy hạnh phúc nhắm mắt lại.

Chỗ người yêu nhau phải đi, cũng không biết là nên đi chỗ nào. Có lẽ phải tìm ai đó học hỏi một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận