Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 297. Không quen biết!

Chương 297. Không quen biết!


Chờ họ đi tới nơi thì mới phát hiện thư ký Tống để máy vi tính xách tay, túi của mình ở vị trí bên cạnh. Như vậy thì người ta cũng khó mà vào ngồi được.

Tiểu Chu: "..."

"À, tôi không thấy ai nên đặt bừa ở đó. Hai người mau ngồi đi." Thư ký Tống cất mấy thứ đó đi.

Chờ Tô Du ngồi xuống, anh không kịp đợi mà nói: “Sao rồi, ở trong phòng ban có quen không?"

"Tốt vô cùng, các đồng chí đều rất thân thiện, lãnh đạo và hòa thuận. Hết thảy đều tốt."

Tiểu Chu nói: “Thư ký Tống, anh có biết đồng chí Sở Hồng không, cô ấy tìm chị Tô để hỏi thăm về anh đấy."

"Khụ, khụ..." Thư ký Tống nhất thời bị sặc, anh khoát tay không ngừng.

Tô Du đẩy bát canh qua cho anh: “Uống chút canh đi."

Thư ký Tống vội vàng uống một hớp rồi thở hổn hển, cuống cuồng nói: “Nói bậy gì đó, người tôi quen biết nhiều lắm. Không biết ai là Sở Hồng. Ai vậy, cô ấy là ai vậy? Hỏi tôi làm gì, tôi có một xu quan hệ cùng cô ấy à? Không có!"

Tô Du chỉ chỉ nữ đồng chí ngồi ở bàn đối diện bên cạnh: “Là người kia."

Cô mới vừa đi vào thì thấy Sở Hồng, Sở Hồng cũng thấy cô, nhưng cô cũng không chuẩn bị cố ý tránh đi, nhìn thấy cô cùng thư ký Tống ở cạnh nhau sẽ thế nào. Khi đã rõ ràng lai lịch của người này, cô không cố kỵ gì nữa.

Thư ký Tống nhìn, anh nghiêm mặt nói: “Không quen biết!"

"Không quen biết thì không quen biết, anh kích động cái gì vậy?" Tiểu Chu vừa ăn cơm vừa nói.

Thư ký Tống há miệng, anh không kích động có được không. Mắt thấy Trường Chinh sắp kết thúc, anh cũng không muốn cuối cùng lại có một con sông lớn bất thình lình xuất hiện.

Tô Du nói: “Ăn cơm, ăn cơm, cơm nước xong tôi còn có một số việc nhỏ muốn hỏi anh."

Thư ký Tống vội vàng cúi đầu ăn cơm. Anh ăn một lúc lại cảm thấy không thoải mái, anh liếc nhìn Sở Hồng ở bên kia, sau đó nhỏ giọng nói: “Đồng chí Tiểu Tô, tôi có vẻ quen biết cô ấy. Cô ấy và lão Thạch đầu biết nhau."

Tô Du gật đầu, bày tỏ mình đã biết.

Tiểu Chu hỏi: “Lão Thạch đầu là ai vậy?"

"Ăn cơm đi, trẻ con hỏi cái gì?" Thư ký Tống nghiêm túc nói, sau đó ăn cơm.

"Gì vậy, tôi đã mười tám rồi! Mẹ tôi còn chuẩn bị tìm người yêu cho tôi đấy." Tiểu Chu không phục và cúi đầu ăn cơm.

Tiểu Chu không dám nói chuyện cùng thư ký Tống nên nói chuyện phiếm với Tô Du.

“Chị Tô, chúng ta trò chuyện đi, bao giờ chị thi xong vậy, chúng ta cùng đi xem phim. Em vẫn còn một bộ chưa xem đâu.”

“...”

Thư ký Tống đã quyết định chờ sau khi xác định quan hệ với đối tượng, sẽ giữ khoảng cách với Tiểu Chu.

Sao lúc trước anh lại đồng ý với anh của cô ấy, nhét người như vậy đến đây, đúng là tự cầm đá đập vào chân mình.

Hai ngươi thật không giống như anh em, anh cô ấy thông mình như vậy, sao lại có em gái thế này. Chỉ số thông minh của hai ông bà nhà họ Chu đều cho anh cô ấy hết, không để lại chút gì cho cô ấy.

Anh lại nghĩ tới em trai của Tô Du. Mặc dù hai em vợ tương lai cũng không phải rất thông minh nhưng vẫn sáng dạ hơn Tiểu Chu nhiều.

Tô Du nhìn anh bĩu môi, khóe miệng hơi cong lên, đá anh một cái dưới gầm bàn.

Thư ký Tống: “...”

Hướng vừa rồi chắc không phải là Tiểu Chu đá, cô ấy không có lá gan này... Cho nên là đồng chí Tiểu Tô đá?

Có phải cố ý không? Nhất định là cố ý!

Thư ký Tống cười cúi đầu ăn cơm.

Cơm nước xong, ba người cùng đi rửa bát, một mình thư ký Tống chiếm vòi nước, sau đó lấy bát của Tô Dư tới: “Nữ đồng chí động tác luôn chậm chạp, chiếm chỗ, để tôi làm cho.”

Sau đó cọ rửa dưới vòi nước.

“Thư ký Tống, vậy còn của tôi?”

“Tự rửa đi, không phải đang muốn tìm hiểu đối tượng sao, tôi rửa giúp cô, sau này sao tìm được người yêu?”

Nói xong, thư ký Tống nói với Tô Du: “Thư ký Tô, không phải cô có chuyện muốn thảo luận với tôi sao? Đi, chúng ta đi thảo luận thôi.”

Tiểu Chu: “...”

Đối với nữ đồng chí như vậy, sau này nhất định không tìm được đối tượng!

Hai người cầm hộp cơm đi về phía phòng làm việc. Hai người còn cố ý giữ khoảng cách nửa người, trên mặt tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, tựa như đang nói chuyện công việc.

Tô Du nghiêm túc nói: “Thư ký Tống, anh đắc tội với không ít người đâu, anh xem tôi và anh đi gần một chút, mới đến phòng làm việc đã bị người để ý rồi.”

Thư ký Tống vội vàng nói: “Nói linh tinh, trong cả tòa thị chính này, tôi là người có nhân duyên tốt nhất, là tự lão Thạch kia có vấn đề. Cô đừng lo, sau đây tôi sẽ nghĩ cách nói chuyện với anh ta.”

“Được rồi, tôi còn chưa muốn người khác giúp tôi chuyện này.” Tô Du nghiêm túc nói. Chuyện này sớm muộn gì cũng gặp phải. Thư ký Tống vẫn luôn ở vị trí nhạy cảm, nói những lời cho dù có uyển chuyển đến đâu đi nữa cũng sẽ khiến vài đồng nghiệp không vui.

Cũng may cô không e sợ chuyện gì, không cần đàn ông làm chỗ dựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận