Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 301. Chuyện nhà trưởng phòng Chu

Chương 301. Chuyện nhà trưởng phòng Chu


Một thời gian ngắn sau đó, mẹ Tống đã quay trở lại, đối với việc này cũng tập mãi thành thói quen, khi quay về ngay cả tám chuyện linh tinh cũng lười nói, trực tiếp đi đun nước nấu cơm.

Bà cảm thấy bên nhà ông Chu muốn bình yên trở lại chỉ có thể chờ đến khi bà nội Chu không còn dậy nổi nữa, mới có thể.

Trong nhà trưởng phòng Chu, ông Chu đã được mẹ Tống khuyên bảo tốt lắm rồi. Người ta là cán bộ cấp tỉnh, có làm gì cũng phải để cho nhà người ta một chút mặt mũi, buổi tối không thích hợp để tiếp tục ồn ào.

Nhưng mà trong lòng vẫn bị nghẹn tức giận, lúc này đang ngồi ở trong nhà nhìn thấy ai cũng không thuận mắt.

Cháu gái nhỏ đi đến, bà ta cũng xa cách. Cảm thấy được đứa cháu gái này và con dâu của bà ta là cùng một phe.

Trưởng phòng Chu kéo xuống sắc mặt: "Mẹ, rốt cuộc sao mẹ lại là kiểu này đây, cứ cả ngày không dứt, mẹ không để cho con một ngày không ầm ĩ được sao?"

"Không ầm ĩ, dù sao Đào Đào của chúng ta là một đứa nhỏ đáng thương, một đứa nhỏ không có mẹ luôn luôn đáng thương, con phải đối xử tốt với nó. Không có đạo lý nào mà cô ta mua đồ cho con gái mình ăn mà không cho Đào Đào nhà chúng ta ăn."

"Mẹ, cô ấy là đúng lúc mang theo đứa nhỏ đi ra ngoài, đứa nhỏ đòi nằng nặc nên mới mua cho một khối bánh nhỏ. Chỉ một miếng bánh, chính cô ấy cũng không có sẵn lòng ăn một mình vậy đâu."

"Dù sao mẹ cũng mặc kệ, mua chính là mua. Ngay khi mẹ còn ở lại đây là đã đối xử tệ với Đào Đào nhà chúng ta như vậy, nếu như mẹ đi rồi, làm sao Đào Đào sống được những ngày đó?"

Bà nội Chu càng nói càng hăng, nhớ tới nhóm người mẹ kế ở trong thôn trước kia chuyên bạc đãi con nhỏ, lại càng cảm thấy con dâu của mình mặt mày đáng ghét, nhìn thấy cô ta thì càng thêm không được thoải mái.

Trưởng phòng Chu không có biện pháp nào, lại đi vào trong phòng quát mắng vợ mình.

Vợ của trưởng phòng Chu chính là một giáo viên ngữ văn, bình thường luôn giảng đạo lý, nhưng ở loại thời điểm này cũng hiểu được bản thân mình bị oan ức. Cái gì cũng không nghe vào, ngồi ở trên trên giường lau nước mắt: "Tôi cũng là chịu đựng mỗi ngày."

Mặt trưởng phòng Chu đen lại nghiêm nghị: "Chịu đựng đi, đều cùng nhau chịu đựng đi, tôi còn muốn đi trước mấy người."

Bà Chu ở bên ngoài nghe thấy nói như thế, nhất thời lại ồn ào nữa: "Mệnh tôi thật là khổ, người vợ tốt thì không lấy, đứa con cũng bất hiếu theo. Tôi cũng chỉ có Đào Đào, Đào Đào à, cháu nhất định phải hiếu thuận với bà đấy."

Chu Đào Đào nhìn thấy bà mình khóc đến mức bộ dạng nước mắt khắp mặt, nhất thời run người: "Bà... Cháu, cháu làm bài tập về nhà nữa."

Bà Chu lau nước mắt trên mặt rất nhanh, một phen nói: "Đúng rồi, Đào Đào, cháu phải học bài thật tốt. Sau này cháu có triển vọng, bà đi theo cháu hưởng ngày lành." Hiện giờ cháu trai của bà ta chính là một học sinh trung hoc, sau này còn phải đi học ở bậc cao trung, đại học.

Tương lai còn lợi hại hơn cha của nó. Phải là một chức quan lớn.

Gia đình không hòa thuận, bình thường trưởng phòng Chu cũng rất ít khi ở nhà, đa số thời gian đều bận rộn công việc ở trong đơn vị. Ngay cả đơn vị cũng không muốn ở lại, cả ngày đi theo lãnh đạo bên trên khảo sát khắp nơi.

Thời điểm ông ta không ở trong văn phòng, phòng thư ký chính là do phó trưởng phòng Lưu bên này quản lý.

Đương nhiên, phó trưởng phòng Lưu cũng bận rộn, vội vàng bồi dưỡng đứa cháu lớn Lưu Lỗi. Tô Du cũng rất ít khi nhìn thấy người. Cả ở phòng thư ký nhưng thật ra chỉ có bên sở nữ công này bận bịu, mỗi ngày đều vùi đầu vào viết bản thảo.

Tô Du cũng nhàn giống như những người khác, không có việc gì thì tìm Lí Mai tán gẫu.

Kiến thức của cô rộng rãi, cái gì cũng hiểu biết, Lí Mai nói ra đề tài gì, bọn họ cũng có thể tiếp chuyện. Chỉ sau vài ngày, tình cảm của hai người càng thân thiện hơn so với lúc trước.

Dần dần đề tài chuyển sang Tô Du làm chủ đạo.

"Thật ra mỗi ngày em về nhà không cần làm công việc trong nhà, các em trai và em gái ở nhà thương em. Nhưng mà em cũng không rảnh rỗi, em gái em không phải là đang học cấp hai sao, cũng sắp sửa phải thi vào trung học, mỗi ngày em đều phải kèm thêm cho cô bé. Gần đây cô bé đã tiến bộ rất nhiều rồi."

Lí Mai nghe thấy Tô Du nói những lời này đã bắt đầu nghĩ đến con gái của mình cũng chuẩn bị phải thi vào trung học. Nhưng chỉ có thành tích không tốt.

"Tô Du, em còn có thể dạy thêm học sinh trung học?"

"Đúng vậy, cũng đừng xem em có bằng cấp thấp, mấy năm nay em cũng không nhàn rỗi, đều phải tự học đấy. Ngày trước thành tích học tập của em gái em cũng chỉ dừng lại ở giữa lớp, bây giờ đã muốn cầm cờ đi đầu, chắc chắn trung học không thành vấn đề. Người làm cha mẹ như em, không phải đều là hy vọng người trong nhà có tương lai tốt hay sao. Đọc sách vở đi ra sẽ được đối đãi khác nhau thôi." Cô cố ý nhìn về phía phương hướng sở nữ công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận