Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 304. Mua nhà 1

Chương 304. Mua nhà 1


Cho tới bây giờ bà cụ Chu cũng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như thế này, chỉ cảm thấy vừa thỏa mãn lại chua xót, "Không sợ các cô chê cười, con dâu tôi cũng chưa bao giờ đối xử tốt với tôi thế này."

Tô Du cười cười, có vài người già đều như bà cụ đây, con dâu trong nhà hầu ăn hầu uống cả đời, nhưng vẫn không sánh bằng một chén nước lọc của người ngoài.

"Bác, cháu hiểu nỗi niềm uất ức của bác."

Bà cụ Chu nói, "Mấy người trẻ tuổi các cháu thì biết cái gì chứ?"

"Chúng ta đều là phụ nữ, ai còn không biết nỗi khổ của phụ nữ chứ. Em trai cháu đây do một tay cháu nuôi lớn, cháu bảo vệ kín mít luôn. Em trai cưới vợ, cháu còn sợ vợ bắt nạt em ấy. Em bé mình nuôi lớn mình mới thương. Chị Lý Mai không phải cũng như thế ư?"

Lý Mai gật đầu, "Đúng thế, con nít nhà mình thì mình thương. Dì Chu, bọn cháu đều hiểu nỗi khổ trong lòng dì."

Bà cụ Chu nhất thời cảm thấy chua xót, lại cảm thấy thân thiết hơn với hai người họ thêm một bậc. Họ đều hiểu nỗi khổ tâm của bà ta đấy. Bà ta đỏ mắt nói, "Giá mà con trai bác cũng hiểu thì tốt biết mấy. Tôi cũng vì nhà lão Chu chúng tôi thôi."

Tô Du nói, "Bác, cháu nói một câu không xuôi tai thế này nhé. Bác có cãi nhau với con dâu cũng vô ích thôi. Bác phải suy nghĩ thực tế hơn chút thay cho cháu trai lớn nhà bác ấy. Dù sao ai trong số chúng ta cũng không thể cam đoan mình có thể trông nom rồi dạy dỗ cháu trai cả đời được, bác thấy đúng không?"

Nghe được lời này của Tô Du, bà cụ Chu cảm thấy rất có lý.

Tô Du nói tiếp, "Nói ví dụ như cháu. Cháu làm chị cũng không thể ở cạnh em trai cháu cả đời được, thế là cháu nghĩ xong mọi thứ thay em trai luôn, giúp đỡ mua một căn nhà, sau này bọn họ không sống được với nhau hay không thì vẫn có một căn nhà, không phải lo ăn nhờ ở đậu."

Nghe nói như thế, bà cụ Chu lập tức nghĩ đến.

Sau khi bà ta đi rồi, cháu trai còn không phải là ăn nhờ ở đậu ư?

Quên béng mục đích tới đây, bà cụ Chu cầm lấy tay Tô Du, "Đồng chí nữ..."

"Gọi cháu Tiểu Tô là được, cháu là cấp dưới của trưởng phòng Chu ấy mà."

"Tiểu Tô à, cháu có kinh nghiệm, cháu nghĩ cách giúp bác đi. Thế xem như là làm việc giúp trưởng phòng Chu của các cháu ha."

Tô Du khó xử nhìn Lý Mai một chút, tỏ vẻ cô cũng không ngờ bà cụ lại nói như thế.

"Chị Mai, chị có ý kiến gì không?"

Lý Mai cười xấu hổ, chủ nhiệm Tần còn chưa có ý kiến, cô ta có thể có ý kiến gì chứ?

Tô Du tỏ vẻ khó xử, "Nếu ý kiến cháu nói không phù hợp thì bác cũng đừng giận đấy nhé. Chị Mai cũng thế, lời này không thể nói năng tùy tiện được."

Lý Mai vội vàng nói, "Không nói, không nói." Tô Du bây giờ cũng vì chị ta mới ôm đồm việc này, chị ta cũng không phải người không biết tốt xấu.

Bà cụ Chu nói, "Cháu có gì cũng cứ nói. Bác tức cái nỗi gì."

Tô Du phân tích, "Chưa nói đến chuyện khác, liền nói chuyện nhà ở. Bác à, vừa nãy cháu cũng thấy cháu trai nhà bác rồi, chắc cũng hơn mười tuổi rồi chứ."

"Mười ba rồi." Bà cụ nói với vẻ kiêu ngạo.

"Đúng thế, qua mấy năm nữa là có thể kết hôn rồi. Kết hôn xong thì cậu bé ở đâu ạ?"

"..." Bà cụ Chu mơ màng, hoàn toàn chưa lo nghĩ đến vấn đề này.

Tô Du nói, "Căn nhà hiện tại trưởng phòng Chu đang ở, nói trắng ra thì là nhà do đơn vị phân công. Sau này không thể coi là tài sản gia truyền để cho con cháu thừa kế. Bất kể là con trai hay con gái đều không được thừa kế."

Bà cụ Chu lập tức như được khai thông trí tuệ, nghĩ thông vấn đề then chốt lớn nhất rồi. Trong tương lai, chẳng phải cháu trai lớn của bà ta chỉ có hai bàn tay trắng ư?

"Thế thì phải làm thế nào?"

"Thế này... Theo ý cháu thì bác phải thu xếp mua một căn nhà cho cậu bé thôi."

"..." Bà cụ Chu nghẹn đỏ mặt già. Chuyện mua nhà cửa, bà ta vốn chẳng bao giờ dám nghĩ tới.

Sau khi ra khỏi nông thôn, trong quan niệm, tư tưởng của bà ta, mình vẫn là bà cụ nông thôn sống nhờ vào con trai, không phải người thành phố chính cống.

Lý Mai cũng kéo Tô Du, "Tô Du, không thể tùy tiện đưa ra ý kiến đó đâu."

Nếu để bà cụ trở về náo loạn, thế chẳng phải đã thêm dầu vào lửa ư?

Trước kia chỉ ồn ào vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, lần này trực tiếp cãi nhau vì nhà cửa, chẳng khác nào muốn lật tung nóc nhà. Đến lúc đó, Tô Du cũng không thu được kết quả tốt.

Tô Du được chị ta nhắc nhở một chút, cũng bừng tỉnh đại ngộ, tỏ vẻ lo lắng, khẩn trương, "Bác, chuyện này..."

"Để bác về nói đến chuyện này."

Bà cụ Chu dứt lời lập tức đòi về nhà tìm con trai náo loạn. Bà ta cảm thấy mình đúng là không thông minh bằng người trong thành phố, chuyện lớn như thế mà đến bây giờ mới nhớ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận