Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 307. Gia hòa vạn sự hưng

Chương 307. Gia hòa vạn sự hưng


Tô Du nói, "Thôi, cũng coi như giúp được rồi, chuyện này chị cũng đừng nói cho ai. Dù sao cũng là ân huệ của chị, nói ra thì không đáng giá nữa. Dù sao đợi sau này em đi học, chị ở lại bộ phận cố gắng làm việc, không khéo sau này em còn cần chị chăm sóc ấy chứ."

Lý Mai kéo tay cô nói, "Tiểu Tô, nếu thật sự có ngày ấy, chắc chắn chị sẽ nhớ tấm lòng tốt đẹp của em."

Lo liệu xong xuôi, Tô Du liền đeo túi đi mất. Trước khi đi còn dặn Lý Mai mang bài của Điền Viên Viên đến văn phòng, ngày mai cô sẽ ra vài đề giúp, khiến Lý Mai vô cùng cảm động.

Tô Du vừa bước ra khỏi cửa đại viện, thư ký Tống liền dắt xe đi ra.

"Sao anh lại ra đây?"

"Tôi thấy em vào đại viện, nên vẫn luôn đứng trên tầng nhìn em." Thư ký Tống vỗ vỗ xe, "Đã muộn thế này rồi, tôi đưa em về, mau lên xe đi."

Tô Du nhìn xung quanh, cười ngồi lên ghế sau.

Thư ký Tống cười, giẫm một cái, bắt đầu đạp xe.

Nhà lão Tống, mẹ Tống đang nấu cơm, bưng thức ăn vào nhà thì phát hiện con trai đi ra ngoài, lại hỏi, "Lão Tống, con trai đâu?"

"Đi ra ngoài rồi." Cha Tống nằm sấp trước cửa sổ, xem thử.

Mẹ Tống nói, "Đi ra ngoài làm gì cơ?"

"Nói là có việc gì đấy," Cha Tống chống gậy đi tới. "Hôm nay nhà lão Chu không cãi nhau à. Vừa rồi còn nghe thấy giọng cơ mà, sao đã im re thế?"

Mẹ Tống mất hứng nói, "Xem ông nói gì thế hả, người ta không gây gổ thì ông không vui à?"

"Thế cũng không phải, chỉ cảm thấy quái quái thôi."

"Không ầm ĩ là tốt nhất, gia hòa vạn sự hưng."

Lúc này, nhà lão Chu đã ăn cơm rồi.

Bà cụ Chu vừa ăn vừa dùng sức gắp thức ăn cho cháu mình. Vợ trưởng phòng Chu ở bên cạnh thấy mà lòng tức anh ách, nhưng cũng không muốn lại làm ầm lên nữa.

Sau khi gắp thức ăn xong, bà cụ Chu liền tỏ vẻ đáng thương nhìn cháu mình, "Đào Đào nhà chúng ta vất vả quá, ngày nào cũng phải đi xa như thế để đến trường, quá không tiện. Trong nhà còn chật chội như thế, nếu bên ngoài có căn nhà thì tốt biết mấy."

Nghe nói như thế, trưởng phòng Chu nhíu mày, "Mẹ, trong nhà vẫn đang ở yên lành..."

Vợ ông ta vội vàng lôi kéo ông ta, "Lão Chu, mẹ còn chưa nói gì, anh tức cái gì mà tức. Có chuyện gì từ từ nói. Nói chuyện với người lớn tuổi thì phải ôn hòa nhã nhặn chứ."

Trưởng phòng Chu: "..."

Vợ trưởng phòng Chu lại nói với bà cụ Chu, "Mẹ, chuyện mẹ vừa nói, con cũng thấy khá có lý. Cơm nước xong, con sẽ nói với lão Chu, con chắc chắn sẽ ủng hộ mẹ, được không?"

Bà cụ Chu cảm thấy lòng ngây ngất, "Được, vẫn là con dâu tôi hiếu thảo."

"..."

Tô Du ngồi phía sau xe đạp, đem chuyện của mình nói hết với Thư kí Tống.

Nếu như trước đây cô sẽ không nói rõ chuyện của mình với Thư kí Tống như thế, nhưng bây giờ không giống. Nếu như đã muốn đối xử với nhau như người yêu, vậy sẽ có rất nhiều chuyện, cô cũng muốn mở lòng để người đàn ông này biết. Để anh hiểu cô là dạng người như thế nào.

Để sau này đừng nói với cô những câu như: Trước đây cô rất tốt đẹp, kết quả lại biến thành thế này thế kia, như vậy thật khiến người ta buồn nôn.

Cô chính là người như vậy, cô thích yêu thì yêu, không thích nữa cũng dễ đến dễ đi.

Kết quả sự chú ý của thư kí Tống không đặt ở chuyện này, mà là kinh ngạc vì chỉ trong thời gian ngắn mà Tô Du đã nghĩ ra được biện pháp. Cô còn có thể sử dụng hiệu quả nguồn lực trong tay mình.

Đã nói rồi, nữ đồng chí này không tầm thường, nói được thì làm được.

Nếu mẹ anh biết chuyện nhà lão Chu được giải quyết thế này, không biết bà sẽ biểu lộ ra dáng vẻ như thế nào đây.

"Bà Chu vậy mà lại đồng ý chuyện này, coi như em có bản lĩnh." Thư kí Tống bội phục nói.

Ai mà chẳng biết bà lão kia rất cố chấp chứ.

Tô Du nói, "Mỗi người đều có những thứ mà mình muốn, bà ấy cũng chỉ lo lắng sau này cháu mình sẽ chịu thiệt thôi. Anh xem bà ấy vẫn còn nhanh nhẹn như thế, chờ bà ấy đi rồi, con cháu của bà ấy cũng đã trưởng thành. Trưởng thành rồi thì cần gì chứ, đương nhiên là cần nhà."

Nếu muốn mọi người làm việc theo ý của mình, vậy thì chúng ta phải nắm được nhược điểm của đối phương. Mỗi người đều có thứ mà mình mong muốn, đây chính là nhược điểm.

Giống như nắm bắt trọng điểm trong việc học tập vậy.

Lúc giải thích xong, cô vỗ vỗ lưng của Thư kí Tống, Thư kí Tống khẩn trương cứng đờ cả người, "Sao thế?"

Tô Du nhìn lên bầu trời, "Tôi làm việc này, quả thực không tính là vẻ vang. Anh không có cách nào khác sao? Tôi nói với anh này, lúc đó mục đích duy nhất của tôi chính là thiết lập quan hệ với gia đình Trưởng phòng Chu. Tôi muốn làm theo trái tim mình."

"Nếu nói thật thì quả đúng là không vẻ vang gì." Thư kí Tống thuận theo lời của cô.

Tô Du cau mày, đây là muốn chạy rồi, biết cô là dạng người gì rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận