Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 310. Lúng túng

Chương 310. Lúng túng




#Share_by_CandyFamily


#viptruyenfull.com

Chuyện Trưởng phòng Chu âm thầm quan sát, Tô Du nhiều ít cũng nhận ra rồi. Chuyện này cũng đã nằm trong dự liệu của cô.

Nếu nói là tình người, Tô Du cảm thấy chướng mắt. Thứ đồ gọi là tình người này, càng dùng càng ít. Cầm thứ đồ này, trái lại còn khiến giữa người và người tồn tại một loại quan hệ giao dịch kín đáo.

Cho nên ngay từ lúc quyết định nhúng tay vào chuyện của nhà lão Chu, cô cũng chẳng mong nhận được tình nghĩa gì từ ông ta rồi. Mà là tính toán từng bước một thâm nhập vào nhà lão Chu.

Chờ tới lúc cô và nhà lão Chu có quan hệ thân thiết bền chặt rồi, còn có quan hệ rất tốt với bà Chu và vợ Trưởng phòng Chu nữa, cho dù Trưởng phòng Chu có là một người nghiêm khắc thế nào đi nữa cũng sẽ không nhận thực được mà bị ảnh hưởng. Thời gian sau này sẽ bất tri bất giác đối đãi với cô như người một nhà.

Khi đó, những chuyện này không phải chỉ là nhân tình thôi đâu.

Cho dù sau này cô lên đại học rồi, vài năm nữa quay lại cô cũng sẽ là người quen của nhà lão Chu.

Buổi trưa Tô Du vừa cơm nước xong, bà Chu đã tới phòng làm việc tìm cô.

Bà lão thần bí bảo Tô Du đi ra bên ngoài, "Tiểu Tô, chuyện kia thành công rồi, nghe con dâu của bác nói, cháu đồng ý bán căn nhà kia?"

Tô Du nhỏ giọng nói, "Đúng vậy, bằng không sao chị ấy có thể dễ dàng đồng ý thế chứ, chủ yếu là vì cháu biết dùng tình cảm để lay động lý trí của người khác, hơn nữa dùng căn nhà sẵn có, chị ấy cũng chẳng có lý do gì để không mua. . . Căn nhà kia cháu muốn để lại cho em trai, cũng là sản nghiệp tổ tiên của nhà lão Tô chúng cháu. Nhưng mà vì để giúp đỡ mọi người, cháu cũng rất bằng lòng."

Bà Chu vui đến hỏng rồi, "Tiểu Tô à, cháu là một cô gái tốt bụng. Em trai cháu còn có cháu để dựa dẫm, cháu nhìn xem Đào Đào nhà bác có đáng thương không chứ?"

Tô Du gật đầu, "Cháu cũng nghĩ tới em trai của cháu lúc còn bé."

Bà Chu cầm tay cô nói, "Vậy lúc nào cháu rảnh thì đưa bác đi xem nhà nhé?"

Tô Du khó xử nói, "Sau khi tan làm nhé."

Bà Chu cười nói, "Được, vậy sau khi tan làm rồi đi."

Nói xong lại lén lén lút lút rời đi, rất sợ người ta biết bà ta và Tô Du đang hợp mưu.

Kết quả bà ta mới vừa đi, Trưởng phòng Chu vẫn luôn đứng trên lầu bước xuống, đụng phải Tô Du đang chuẩn bị lên lầu.

Ông ta nghiêm mặt nói, "Theo tôi về phòng làm việc một chuyến."

Tô Du bình tĩnh đi theo ở phía sau.

Chờ tới lúc vào phòng làm việc, Trưởng phòng Chu nghiêm túc nói, "Đồng chí Tô Du, mẹ tôi tìm cô nói chuyện gì vậy?"

Tô Du bình tĩnh nói, "Trưởng phòng Chu, mẹ ngài không nói gì cả, chỉ là bàn về chuyện mua nhà thôi. Hẹn tôi buổi chiều đưa bà ấy đi xem nhà."

Trưởng phòng Chu trầm mặt nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua bất kì biểu cảm nào trên mặt cô, "Vậy cô nói thử xem, sao mẹ tôi lại đột nhiên muốn mua nhà? Mẹ tôi là bà lão không biết gì cả, đột nhiên muốn mua nhà, điều đó không có khả năng." Ông ta trái nghĩ phải nghĩ những vẫn luôn cảm thấy không an tâm. Ông ta phải tra rõ ràng chân tướng.

Tô Du thở dài, "Không sai, là tôi đề nghị."

Trưởng phòng Chu: ". . ." Nhanh như vậy đã thừa nhận, ông ta vẫn còn chưa ra chiêu đâu.

Tô Du nói, "Hôm qua tôi giúp chị Mai đưa con đi học bù, nghe thấy nhà ngài cãi nhau, tôi nhiều chuyện hỏi thăm nên biết được một vài chuyện."

Sắc mặt của Trưởng phòng Chu càng khó coi hơn.

"Trưởng phòng Chu, khả năng ngài không thể hiểu được tâm trạng của tôi, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ tôi đã phải dắt theo em trai em gái sống nương tựa vào nhau, vậy nên tôi hiểu được tầm quan trọng của gia đình hơn bất kì ai. Tôi quý trọng gia đình, quý trọng bầu không khí hòa thuận của gia đình, cho nên không thể ngoảnh mặt làm ngơ nhìn nhà người khác cãi nhau. Vốn dĩ hôm qua tôi muốn mời bà cụ tới đây để khuyên bảo, thế nhưng tôi phát hiện dù mình có nói như thế nào thì trong lòng bà cụ vẫn còn khúc mắc, bà ấy lo lắng cho cháu trai cả. Cho nên tôi lại giúp bà ấy đưa ra một biện pháp, đưa cho cháu trai cả của bà ấy một phần gia sản, vậy bà ấy có phải lập tức yên tâm rồi không? Trưởng phòng Chu, ngài là một đồng chí nam nên không hiểu nỗi lo lắng trong lòng của đồng chí nữ. Trời sinh nữ đồng chí là phải bảo vệ con cái, cũng là trời sinh đã không có cảm giác an toàn. Trước đây bà Chu đã phải chịu khổ nên trong lòng càng không có cảm giác an toàn. Ngài để cho bà ấy từ nông thôn tới đây ở chung với con dâu thì sao bà ấy có thể không cảm thấy tủi thân và không có cảm giác an toàn chứ?"

Nghe thấy những lời trách móc của Tô Du, trên mặt Trưởng phòng Chu có chút lúng túng.

*Tối nay Mộc up 7c nữa vào lúc 8h nhé cả nhà <3 Mọi người thấy hay cho Mộc xin like hoặc tim nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận