Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 312. Anh đừng đoán mò

Chương 312. Anh đừng đoán mò


Hai người nói xong lại mang một vẻ mặt nghiêm túc tách nhau ra, quay về phòng làm việc của hai người.

Thư kí Thạch đứng ở cửa nhìn thư kí Tống nói, "Thư kí Tống, ở trong đơn vị lại tiếp xúc thân mật với nữ đồng chí có phải có chút không thích hợp không?"

"Nam chưa hôn nữ chưa gả, nói chút chuyện công việc thì có gì mà không thích hợp chứ?" Thư kí Tống nhướng mày, "Anh còn thường xuyên nói chuyện với em dâu anh nữa mà, đây mới là không thích hợp đấy."

". . ."

Thư kí Thạch đen mặt, "Anh đừng đoán mò!"

Thư kí Tống cười khẽ, "Tôi nói gì nào, lão Thạch, anh nghĩ nhiều rồi. Ý của tôi là, đừng thường xuyên nói chuyện với thân thích, khiến người ta có ảnh hưởng không tốt đấy. Phải công tư phân minh. Cho dù anh muốn bồi dưỡng em dâu làm việc cho anh, cũng phải vừa phải thôi. Hơn nữa, người ta là sinh viên đại học, tay nghề cao, bình thường được Thị trường Trần khích lệ, tôi thấy cô ta dựa vào năng lực của chính mình cũng rất có khả năng đấy."

Thư kí Thạch tức giận cười nhạt: ". . . Cái miệng của anh cũng lợi hại thật."

Thư kí Tống lắc lắc ngón tay, "Không, cây bút của tôi cũng lợi hại, dù sao mỗi lần Thị trưởng Khâu của chúng ta phát biểu cũng đều do tôi ghi chép. Người khác muốn thay thế tôi cũng không dễ dàng đâu."

Lúc này Thư kí Thạch tức giận muốn bốc hỏa, trên mặt vẫn phải cố gắng duy trì bình tĩnh. Không thể tức giận, không thể biểu hiện tâm trạng của mình ra ngoài. Làm một thư ký là không thể để người khác biết mình đang nghĩ gì.

Anh ta im lặng không lên tiếng đi lướt qua bên cạnh thư kí Tống.

Thư kí Thạch vừa đi, một người đàn ông đeo mắt kính có vẻ mặt nghiêm túc bước ra. Lúc đi tới cửa bèn nói chuyện với Thư kí Tống, "Mới vừa cãi nhau với thư kí Thạch sao?"

"Không có đâu." Thư kí Tống cười ha hả, "Thư ký Nghiêm, bên phía tỉnh đã có tin tức về phương án của phòng nhân sự rồi sao?"

Thư ký Nghiêm là người bên bí thư Hách, tiếp xúc rất nhiều với cơ quan phía trên.

"Gấp cái gì chứ. Muốn xây nhà cũng không phải xây cho chúng ta, xây cho các đồng chí công nhân trước." Thư kí Nghiêm nghiêm túc nói xong liền bước ra khỏi phòng làm việc.

Nghe thư kí Nghiêm nói như vậy, Thư kí Tống cũng nghe ra chút manh mối rồi, xem ra lãnh đạo trên tỉnh cũng đã đồng ý. Tin tức tốt này chắc rất nhanh thôi sẽ được truyền xuống dưới.

Có được thành quả này rồi, sau này nếu đồng chí Tiểu Tô muốn làm việc ở bộ phận then chốt, vậy thành tích này rất hữu dụng.

. . .

Lúc xế chiều, Tô Du lại đưa cho con gái của Lý Mai vài đề toán cơ bản, để chị ta cầm về cho con gái làm. Lại nói với Lý Mai về cách nghĩ của mình.

"Bây giờ em đã dính dáng tới mâu thuẫn trong nhà lãnh đạo rồi, cũng không dám chạy qua bên kia nữa, bị người ta thấy rồi lại mang tiếng xấu. Sau này em sẽ tìm cơ hội tới đây phụ đạo cho con của hai người, dành phần lớn thời gian lúc ở phòng làm việc tận lực giúp bé làm vài đề cho bé. Chủ yếu vẫn là do bé tự nỗ lực thôi."

Đối với chuyện của Tô Du, Lý Mai cũng cảm thấy ngại. Nếu không phải vì bổ túc cho con gái nhà mình, Tô Du cũng sẽ không dính dáng tới chuyện trong nhà Trưởng phòng Chu, cũng sẽ không phải bán nhà.

"Được, em nói thế nào thì cứ làm như vậy đi."

Tô Du lại đưa ra ý kiến, "Sau này nhân lúc cô giáo Lý rảnh rỗi, có chuyện gì không hiểu có thể hỏi cô giáo Lý."

Trên mặt Lý Mai lộ ra vài phần ngại ngùng nhưng mà vẫn gật đầu một cái, "Em nói đúng."

Một bên khác, Sở Hồng nhìn hai người thì thầm, vẻ mặt thân thiết thì gương mặt hơi trầm xuống. Quan hệ tốt thì có hữu dụng đâu, chẳng giúp đỡ được cái gì cả.

Buổi chiều lúc tan tầm, Tô Du thu dọn đồ đạc rồi vội vàng bước ra. Mới ra tới cửa, bà cụ Chu với vợ của Trưởng phòng Chu đã chờ ở cửa rồi. Trưởng phòng Chu không tới, có lẽ là muốn tránh nghi ngờ.

Thấy Tô Du đi ra, bà cụ Chu lập tức cầm tay cô, "Tiểu Tô, bây giờ có thể đi xem nhà chưa?"

"Được ạ, cháu cũng đã bảo em trai cháu đi dọn dẹp căn nhà rồi. Bây giờ chúng ta qua đó."

Bà cụ Chu vui mừng, "Được được được, chúng ta mau đi thôi."

Tô Du cười cười, nói với vợ của Trưởng phòng Chu đang đứng bên cạnh, "Hay là chúng ta đi bộ, nơi đó cách đây rất gần, chỉ cách hai con đường thôi, đúng lúc làm quen với đường đi luôn."

Bà cụ Chu vừa nghe thấy gần như vậy thì càng vui vẻ. Tuy rằng muốn dọn ra ngoài thế nhưng xa quá bà cũng cảm thấy không vui.

Trên đường đi, Tô Du giới thiệu những hàng xóm trong viện cho bà cụ Chu và vợ của Trưởng phòng Chu.

"Đều là hàng xóm cũ nên rất dễ ở chung. Hơn nữa mấy năm nay cũng là nhờ vào mọi người giúp đỡ nên mới sống được qua ngày. Chờ bác gái qua đây rồi, có gì cần giúp đỡ, chắc chắn mọi người sẽ đồng ý giúp một tay. Đúng rồi, trong đại viện này cũng có rất nhiều ông bà cụ từ quê tới, bình thường không có chuyện gì thì chăm sóc con cháu, nếu bác gái có thời gian cũng có thể làm bạn với bọn họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận