Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 314. Bán được nhà 2

Chương 314. Bán được nhà 2


"Tiểu Tô, đây là đồng chí mua nhà của em hả?"

"Đúng vậy, mấy ngày nữa sẽ qua đây ở." Tô Du cười đáp lại. Lại giới thiệu bà cụ Chu với mọi người, "Con người bác Chu rất tốt, quan hệ với chúng em cũng rất tốt, sau này mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau nhé."

Chị dâu Lý nói, "Được, không thành vấn đề. Đều là người ở chung trong một đại viện, còn có thể không chăm sóc nhau được sao?"

Chị dâu Lâm nói, "Tô Du cứ yên tâm đi, mọi người là hàng xóm nên nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau."

"Bà cụ Chu sau này ở một mình sao?"

Tô Du nói, "Ở cùng với cháu trai, còn không phải vì việc học của đứa bé hay sao, nơi này gần trường, vì để cháu được tốt hơn nên bác gái đặc biệt chuyển tới đây đó. Đây cũng là vì thành công sau này của cháu trai."

Lời này khiến gương mặt của bà cụ Chu và vợ của Trưởng phòng Chu sáng láng. Một người thì mưu cầu gia sản, một người thì không muốn thấy mẹ chồng, kết quả vừa nói như vậy liền biến chuyện này thành chuyện cao cả luôn.

Thậm chí hai người còn tưởng rằng cách nghĩ của họ giống với ý nghĩ của Tô Du.

"Căn nhà này cũng không phải bán cho người trong viện, nhưng tới lúc có việc thì lại nghĩ tới người trong viện này, Tô Du à, cô nói xem cô có phải là đứa ăn cây táo, rào cây sung hay không."

Một giọng nói cay nghiệt truyền tới.

Bà cụ Chu vừa nghe lời này thì lập tức mất hứng. Đang chuẩn bị cãi lại thì Tô Du cười nói, "Thím Lưu, cháu có nhiều hàng xóm cũ ở đại viện này như vậy, thím nói thử xem căn nhà này bán cho ai thì thím thầy vừa lòng đây. Hay là bán cho thím mới tốt? Bên trong đại viện này không nên có loại người có tư tưởng hẹp hòi như thím đấy. Nếu là vì một căn nhà mà thím Lưu lại có thể tính toán chi li như vậy, đại viện này của chúng ta còn có thể chung sống hòa thuận nhiều năm như vậy sao?"

Những người khác trong đại viện cũng nhìn thím Lưu. Mọi người đều là người quen, muốn để bọn họ chỉ vì một câu khiêu khích mà trách móc Tô Du, đó là điều không thể nào.

Bà cụ Chu chửi thề một tiếng, "Não của bà già này nhỏ như cây kim vậy, ở quê tôi cũng chưa từng thấy người nào hay bới móc như bà. Tuổi đã cao còn bắt nạt người trẻ tuổi. Con gái nhà nào mà gả tới nhà bà thì thật xúi quẩy!"

Sau đó chỉ vào thím Lưu nói, "Nhà này tôi quyết định mua rồi, tôi xem bà làm thế nào."

Gặp phải người ngang ngạnh không kém khiến thím Lưu tức giận nói không ra lời, bưng mâm cơm vào trong nhà.

Tô Du bội phục nhìn bà cụ Chu, "Bác gái, bác đúng là nữ trung hào kiệt."

"Có gì đâu, trước đây lúc bác và con dâu trước còn ở trong thôn, con dâu phải dựa vào bác mới sống qua ngày được đấy."

Nghe thấy bà cụ Chu nói như vậy, vợ của Trưởng phòng Chu đột nhiên cảm thấy khó chịu, trước đây quả thực mẹ chồng cô và mẹ của Đào Đào đã phải chịu khổ.

Rời khỏi đại viện, hai bên lập tức định giá nhà, Tô Du ra giá là hai mươi tệ một căn. Nhưng mà vợ của Trưởng phòng Chu trả thêm hai tệ, cũng chính là ba mươi tệ một căn. Căn nhà này có giấy tờ đàng hoàng, sau này có thể để lại. Còn căn nhà ở đơn vị thì không giống. Sau này bà cụ Chu và Đào Đào có thể đăng ký hộ khẩu ở đây, không phải trực thuộc đơn vị của Trưởng phòng Chu. Vợ của Trưởng phòng Chu nghĩ bỏ ra ba mươi tệ cũng rất đáng giá, không khiến người ta bàn tán.

Tô Du cũng không tranh cãi nữa, vợ của Trưởng phòng Chu nói bao nhiêu thì cô cũng đáp ứng. Sau đó hẹn với nhà họ Chu chuẩn bị hai ngày rồi sắp xếp thời gian đi Sở địa chính để sang tên.

Lúc tạm biệt, Tô Du kéo tay của bà cụ Chu, "Bác gái, cháu muốn nói lời thật lòng, đây là lần đầu tiên cháu thấy một người vì con cái học hành mà dứt khoát mua nhà như cô giáo Lý. Quả thật khó có được. Con dâu bây giờ toàn quản tiền rất chặt chẽ, ai mà dám bỏ tiền ra mua nhà chứ. Ngay cả lúc em trai cháu muốn mua nhà mà em dâu cháu còn tiếc tiền. Chuyện này không cần so sánh đã biết cao thấp rồi. Bác gái, bác rất có phúc khí đấy, người con dâu nào cũng rất hiếu thuận."

Bà cụ Chu nghe cô nói như thế cũng quay sang nhìn cô giáo Lý một cái, trong lòng bà cũng có chút tự hào. Dứt khoát mua nhà như vậy, quả thực bà chưa từng thấy qua.

Vợ của Trưởng phòng Chu ở bên cạnh cười cười, vì sao lại phải dứt khoát mua nhà như vậy, còn không phải là bởi vì trước đây chị ta cũng chưa thấy qua bà cụ này náo loạn như thế.

...

Nhà lão Chu còn gấp hơn cả Tô Du, mới qua hai ngày đã tìm Tô Du đi làm thủ tục sang tên rồi.

Căn nhà này vẫn trên danh nghĩa là của Tô Đại Chí, sau khi Tô Du phân phó, Tô Đại Chí ngoan ngoãn theo đi làm thủ tục sang tên. Căn nhà đã chuyển thành tên Đào Đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận