Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 315. Gia đình hòa thuận

Chương 315. Gia đình hòa thuận


Buổi tối Tô Du đưa cả nhà lão Tô đi tới quán cơm.

Sau khi mọi người cơm nước no nê, về đến nhà, Tô Du lại mở một cuộc họp với mọi người.

"Đây là tài sản cha mẹ lưu lại, không phải thuộc về cá nhân chị, là thuộc về cả nhà chúng ta. Tương lai trong nhà có chuyện gì cần dùng tới tiền thì lấy ở trong đây. Cho nên chị sẽ không chia cho mọi người. Dù sao chúng ta cũng không ở riêng. Đương nhiên, nếu như muốn ở riêng thì chị sẽ chia tiền ra."

Cả nhà đều lắc đầu.

"Được, nếu tất cả mọi người đều đồng ý, vậy tiền này để ở chỗ chị."

Sau khi cất tiền vào túi của mình, Tô Du lại nói, "Mặt khác, chủ nhật này Tiểu Chí và Đại Chí hãy đổi ca, đi mua một ít ván gỗ về đây, giúp bà cụ ngăn nhà."

Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí liên tục gật đầu."Được, chị cả yên tâm, em nhất định sẽ làm tốt."

Tô Du nhìn cả nhà nói, "Có khả năng mọi người sẽ cho rằng chị đang làm điều thừa. Nhưng các em cũng biết người mua nhà là ai rồi. Ở chỗ này bà cụ Chu ngoại trừ con trai và con dâu ra thì chẳng còn quen ai nữa. Bình thường chúng ta quan tâm hơn chút, thăm hỏi nhiều hơn, sau này không chừng chúng ta có thể thành người thân đấy. Chúng ta ở trong thành phố này cũng không có ai để dựa vào, nhiều hơn một người thân cũng rất có lợi cho các em. Đây cũng là vì chị suy tính cho các em thôi."

Ánh mắt Lưu Mai sáng lên, "Chị, vậy em có thể đi không?"

"Bụng em đã lớn vậy rồi thì đừng làm việc nữa, bình thường không có việc gì thì tán gẫu với bà cụ là được."

"Được!" Lưu Mai vui vẻ gật đầu.

Tô Đại Chí nói, "Chị, chuyện căn nhà này cứ giao cho em, em nhất định sẽ làm tốt."

Tô Tiểu Chí nói, "Chị, bây giờ ngày nào em cũng huấn luyện, sức khỏe cũng tăng cường hơn, những việc khổ cực này không có vấn đề gì đâu."

Tô Lâm nói, "Chị, chẳng phải nhà bọn họ có một đứa bé đang học cấp hai sao, chờ em tốt nghiệp rồi, em sẽ đưa tài liệu và sách của em cho nó."

Tô Du vui mừng nhìn cả nhà. Tốt, mọi người đều một lòng muốn tiến bộ.

...

Bên trong đại viện thành phố, một vài người nhà của các cán bộ không có chuyện gì làm nên ghé vào cửa nghe ngóng về nhà lão Chu bên kia.

Kỳ quái, sao hai ngày nay lại không nghe thấy tiếng cãi nhau vậy chứ.

Mẹ Tống đứng trước cửa sổ nhà mình để ngó ra xem, không nghe thấy tiếng nói chuyện gì, trong lòng cũng cảm thấy quá đỗi lạ lùng. Cũng không phải bà muốn ngồi lê đôi mách, dù sao cả ngày ngồi trong hội Liên hiệp Phụ nữ cũng nghe được không ít tin sốt dẻo rồi. Bây giờ đột nhiên không có tiếng động gì, bà chỉ cảm thấy lo sợ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.

Là bà cụ bị bệnh? Hay là vợ Tiểu Chu ốm rồi?

Mấy ngày hôm trước bà và lão Tiếu đến xem, trông hai người có vẻ rất có tinh thần, chắc chưa đến mức bị bệnh.

Thấy bà vẫn còn ngó nghiêng, cha Tống vừa ăn cơm vừa nói, "Được rồi, nhìn cái gì đấy, không cãi nhau là tốt rồi."

"Tôi đây không phải đang lo lắng à?" Mẹ Tống đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống.

Thư ký Tống ăn xong mì sợi, ngẩng đầu lên nói, "Có gì mà phải lo lắng. Sau này chắc có lẽ nhà lão Chu người ta sẽ không cãi nhau nữa đâu."

"Sao con biết?" Mẹ Tống hỏi. Bà suốt ngày làm việc ở trong hội Liên hiệp Phụ nữ của tỉnh, nhưng thật sự vẫn chưa nghe được tin tức gì.

"Mẹ của trưởng phòng Chu sắp chuyển đi rồi."

"..."

Cha Tống nghiêm túc buông bát đũa, "Là thế nào? Vợ chồng lão Chu định đuổi bà cụ ra ngoài à? Không thể để thế được, cho dù bà cụ không cư xử tốt, nhưng dù thế nào bà ấy cũng một tay nuôi con trai lớn khôn, hơn nữa còn chỉ có một mụn con trai. Sao lão Chu có thể đuổi mẹ ra khỏi nhà thế chứ?"

Mẹ Tống cũng nói, "Không được, để lát nữa mẹ sang xem. Chuyện này không thể làm thế."

Thư ký Tống trợn trắng mắt, "Cha mẹ nghĩ gì đấy, đây là yêu cầu của chính bà cụ nhà người ta. Bà ấy muốn mua nhà ở ngoài nên vợ chồng trưởng phòng Chu mới mua nhà cho bà ấy."

"Bà cụ mua nhà làm gì?" Cha Tống tò mò hỏi.

Thư ký Tống nói, "Để cháu trai đi học, bảo là ở gần trường học thì đỡ vất vả hơn. Trưởng phòng Chu mua nhà cho, sang tên xong luôn rồi. Giờ bà cụ được như ý, tâm trạng tốt nên mới không cãi vã."

Mẹ Tống nói với vẻ không tin, "Chỉ đơn giản thế thôi á? Sao nghe cứ thấy là lạ. Lúc trước cũng đâu có động tĩnh gì mà. Cũng không nghe thấy cãi nhau đòi mua nhà gì mà nhỉ?"

Trước kia, cứ hễ đến khi bà cụ Chu đòi hỏi gì đó đều có thể làm ầm đến nỗi khắp đại viện đều biết đến. Ví dụ như mua quần áo mới cho cháu trai lớn, hoặc mua một vốc hạt dưa, đều ồn ào phải biết.

Chuyện mua nhà lớn như thế, còn có thể không một tiếng động?
Bạn cần đăng nhập để bình luận