Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 316. Đều là nhờ người yêu anh có bản lĩnh

Chương 316. Đều là nhờ người yêu anh có bản lĩnh


Thư ký Tống ho khù khụ, "Người ta phải làm ầm ĩ mới được ạ?"

Đó đều nhờ người yêu anh có bản lĩnh, bà cụ nhà người ta vô cùng cam chịu lời cô đấy chứ.

Bên nhà lão Chu lúc này cũng đang im lặng ăn cơm. Bà cụ Chu mải nghĩ đến chuyện thu dọn đồ đạc chuyển nhà, vợ trưởng phòng Chu rốt cuộc vẫn hơi chột dạ, vậy nên làm một bàn cơm ngon cho người trong nhà ăn, hơn nữa còn mua quần áo mới và giày mới cho Chu Đào Đào.

Chuyện này khiến bà cụ Chu vô cùng hài lòng. Nhà có, quần áo mới, giày mới cũng có đủ. Hơn nữa, con trai bà ta cũng đã nhét tiền sinh hoạt cho bà ta rồi.

Trong tay không được cầm đồng tiền nào suốt bao nhiêu năm nay, bỗng chốc được giữ chừng trăm đồng, lúc này trong lòng vô cùng kiên định, cũng chẳng có bụng dạ nào để cãi nhau nữa.

"Tam Nhi này, sau này nhớ phải chăm sóc cho cô gái Tiểu Tô người ta một chút nhé. Cô gái đó là một cô gái tốt đấy."

Tên mụ của trưởng phòng Chu là Tam Nhi, vì trong số ba anh em trong nhà chỉ có mình ông ta còn sống. Mấy năm nay mẹ ông ta muốn gọi tên này, ông ta cũng ngoan ngoãn lắng nghe. Cũng may bà cụ cũng là người hiểu biết, không gọi tên này lúc ở bên ngoài, sợ gây tổn hại đến phong thái cán bộ của ông ta.

"Mẹ, Tiểu Tô người ta không phải người như thế, cô ấy muốn dựa vào năng lực của mình. Hơn nữa, cán bộ nhân dân không thể làm chuyện lợi dụng quan hệ cá nhân thế được."

Bà cụ Chu mất hứng, nói, "Lời ấy nói cho vui thôi, không giúp được người một nhà, con làm cán bộ có tác dụng rắm rít gì. Lúc trước, trong thôn chúng ta, một ông thôn trưởng còn biết giúp đỡ người trong thôn đấy. Nếu không sao nuôi lớn con được?"

"..."

Vợ trưởng phòng Chu cũng không muốn bà cụ lại gây gổ, hơn nữa cũng nhớ Tô Du đã thuyết phục chuyện này thay cô ta, bèn nói, "Lão Chu, lời này mẹ nói cũng không sai. Không bảo anh cố ý giúp đỡ, nhưng lúc người ta gặp chuyện phiền phức, nếu chuyện đó không vi phạm quy định kỷ luật, anh liền giúp một tay."

"Đúng thế, vẫn là vợ con có tình người. Con đây làm cán bộ mà chẳng có tình cảm gì hết." Bà cụ Chu bĩu môi.

Trưởng phòng Chu: "..." Trước kia thì chẳng thấy hòa thuận như thế, sắp chuyển đi thì mới được thế này.

...

Dạo gần đây, mọi người trong phòng thư ký đều cảm thấy dường như trưởng phòng Chu có gì đó không giống ngày trước, nhìn người khác vẻ mặt vui vẻ hòa nhã hơn trước, không còn hiện tượng mặt mày lúc nào cũng sa sầm như trước kia.

Mọi người đều ngấm ngầm bàn tán chuyện này. Chỉ riêng Lý Mai và Tô Du hiểu rõ chuyện này nên không tham gia thảo luận trong phòng làm việc.

Chuyện nhà cửa đã giải quyết, Tô Du cũng không cần phải khổ tâm suy nghĩ gì đến nhà của trưởng phòng Chu nữa.

Quan hệ đã được kết nối, sau này nếu thật sự cần nhờ đến, cô tin tưởng bản thân hoàn toàn có thể vận dụng được.

Lý Mai đưa tờ giấy nháp để làm đề cho Tô Du, "Đề em ra, con nhà chị đều biết làm rồi đấy. Tô Du, có em hướng dẫn đúng là quá có ích, Viên Viên nhà chị bảo nó cảm thấy thành tích toán học hiện giờ tăng lên một chút so với trước rồi, cảm thấy lúc làm bài đầu không còn luẩn quẩn như trước nữa."

Tô Du kiểm tra bài tập một chút. Ngoại trừ mắc lỗi sai ở một vài chi tiết, thì hầu hết các bài đã làm đúng rồi.

"Đều nhờ con bé chăm chỉ cả thôi. Nói thật ra thì các bé gái học hành vất vả hơn các bé trai. Nhưng điều mà các bé trai kém hơn chính là các bé gái có nghị lực hơn các bé trai nhiều. Viên Viên nhà chị đúng là một đứa trẻ có nghị lực."

Lý Mai nghe nói thế, cười tươi như hoa. Ai cũng mong đứa trẻ nhà mình có tương lai rạng ngời. Là người từng làm trong hội Liên hiệp Phụ nữ, chị ta không có quan niệm như trọng nam khinh nữ. Trái lại, chị ta thật sự hi vọng con gái mình càng có triển vọng hơn đôi chút, sau này có thể được sống tốt. Suy cho cùng, trời sinh các bé trai đã có ưu thế hơn các bé gái.

"Em đã sắp phải thi rồi, không làm chậm trễ việc học của em chứ."

Tô Du lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Không ạ, làm ở trong phòng làm việc mà, không làm chậm trễ." Dạo này cô còn nhàn rỗi cơ, cũng không có chuyện gì.

Khi hai người đang nói chuyện, thư ký Thạch bước vào trong văn phòng.

Từ lúc tán dóc với Lý Mai, Tô Du đã nhìn thấy thư ký Thạch rồi, nhưng cũng không chú ý đến mấy. Người trong văn phòng đều biết thư ký Thạch tới đây chắc chắn để tìm Sở Hồng. Mỗi khi thị trưởng Trần có chuyện cần đến phòng thư ký, ông ấy đều tìm Sở Hồng.

Tuy hơi không phục, nhưng Sở Hồng người ta là sinh viên đại học, quả thật cũng biết viết bản thảo nên người khác cũng không nói ra nói vào được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận