Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 319. Dở khóc dở cười

Chương 319. Dở khóc dở cười


Thư ký Tống cả người thoáng run lên.

Tô Dư cười tủm tỉm, "Thư ký Tống, khả năng nghe ngóng tin tức của anh quả là tuyệt vời."

Thư ký Tống khẽ nhếch môi, "Đó là điều bắt buộc. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nếu em muốn làm một việc thì nhất định phải tìm hiểu những thứ liên quan có lợi với công việc đó. Đừng tưởng rằng tôi mỗi ngày ăn cơm chỉ vì đói."

"Tôi biết, chính là tạo mối quan hệ, nghe ngóng tin tức."

Tô Du lắc đầu nói.

Thư ký Tống nhướng mày, cười nói: "Chỉ có đồng chí Tô Du là hiểu tôi."

"Đó là nhất định. Khi chúng ta ăn bữa ăn đầu tiên, anh không phải luôn miệng thăm dò tôi sao?"

Thư ký Tống: "..."

Tô Du nhìn anh kinh ngạc, trong lòng lập tức vui vẻ, "Không sao, thật ra tôi cũng chỉ muốn thăm dò anh thôi. Nếu không, tôi cũng lười ăn cơm với anh. Tôi phải quay lại viết bản thảo đây.”

Thư ký Tống nhìn Tô Du chạy đi, anh mỉm cười sờ sờ vào tay chỗ bị cô đánh.

Mỗi lần đều là dùng xong liền vứt. Đợi sau này thành một đôi, anh phải thật tốt nắm chặt bàn tay nhỏ này mới được.

Khi yêu đương không phải sẽ nắm tay nhau sao? Anh đã học được rất nhiều kinh nghiệm trong thời gian gần đây.

“Tiểu Tống, anh đang nghĩ đến chuyện tốt gì vậy?”

Thư ký Nghiêm đi tới, miệng vừa châm một điếu thuốc. Anh ta cũng lấy ra một điếu trong hộp đưa cho thư ký Tống.

Thư ký Tống xua tay, “Không hút nữa.” Anh đã bỏ thuốc rồi.

Thư ký Nghiêm cũng không nhiều lời, thở ra một hơi, cười nói: “ Vữa nãy là đối tượng anh theo đuổi?”

“… E hèm, Thư ký Nghiêm, từ khi nào mà anh lại quản nhiều chuyện như vậy?”

Thư ký Nghiêm cười: “Có lẽ do tôi đang rảnh. Tiểu Tống, tôi có thể sẽ đi. "

Thư ký Tống nhìn anh ta.

“Bí thư Hách sắp nghỉ hưu, ông ấy sẽ sắp xếp cho tôi trước khi ông ấy nghỉ.” Thư ký Nghiêm thở dài.

Thư ký Tống tựa lưng vào thân cây bên cạnh, "Đây là một điều tốt. Được lão lãnh đạo cân nhắc thu xếp, chứng tỏ anh làm việc rất tốt."

"Anh nói chuyện nghe thật nhẹ nhàng, anh không nhìn lại mình đi. Tôi biết Thị trưởng Khâu luôn muốn bồi dưỡng anh. ”

Thư ký Tống cười nói: “Đó là bởi vì tôi không nỡ bỏ lão lãnh đạo cũ. ”

Thư ký Nghiêm mỉm cười, anh ta biết trong số thư ký của các lãnh đạo thành phố này có Tiểu Tống là người giảo hoạt nhất.

Vì sao không đi xuống? Là anh đang đợi thị trưởng Khâu tiến thêm một cấp, làm thư ký cho ông ta chính là nước lên thuyền lên. Tất nhiên, lý do quan trọng nhất là đặt nền móng. Họ đang ở trên tầng cao, biết hai năm qua bên dưới khó khắn như thế nào. Nếu không có nền móng vững chắc, khi xuống phía dưới làm cái gì cũng không dễ dàng.

Đây là lý do tại sao anh ta đến gặp Thư ký Tống. Những năm gần đây, anh ta luôn đi theo Bí thư Hách, vì sở thích và phong cách ứng xử của ông ta, anh luôn rất nghiêm cẩn và ít có cơ hội mở rộng mối quan hệ. Thư ký Tống thì khác, Thị trưởng Khâu rất để ý anh.

"Tiểu Tống, không cùng anh nhiều lời nữa. Tôi đến đây là để nhờ anh giúp đỡ. Bây giờ lương thực thiếu thốn, thành phố của chúng ta không sao cả. Các quận, huyện, xã, dân chúng phía dưới đều đang thiếu đói nghiêm trọng. Nếu tôi xuống đó quản lý thì điều đầu tiên cần giải quyết chính là vấn đề lương thực."

Thư ký Tống vòng tay ôm ngực: " Đừng nói với tôi những chuyện này, lương thực vì sao xảy ra vấn đề anh còn không biết sao? "

Thấy Thư ký Nghiêm không lên tiếng, Thư ký Tống tiếp tục nói: "Tôi nói anh lão Nghiêm à, nếu anh muốn xuống dưới đó, điều đầu tiên anh cần làm là để người dân anh quản lý không chịu đói. Muốn cho người dân có cái ăn, dù là biện pháp gì anh cũng phải dùng. Nếu sản lượng sản xuất của người dân giảm, bên trên còn có thể thu nhiều lương thực để nộp thuế sao? Cho dù anh có bị khiển trách thì vẫn tốt hơn là để dân bị đói."

Thư ký Nghiêm cũng bó tay rồi, Tiểu Tống thậm chí còn bảo anh ta báo cáo sai dân tình.

"Ngoài ra, nên tiến hành khai hoang, cổ vũ người dân cùng khai khẩn. Anh nói đây không phải là xã hội cũ, chỉ cần nhiều người cùng siêng năng tích cực làm việc thì chắc chắn sẽ không phải chịu đói."

"Còn có những người làm nông nghiệp một cách máy móc kia, đừng để bọn họ chỉ đạo mù quáng. Kiếm một ít phân bón hóa học mới là thực tế, nếu có bản lĩnh cứ để bọn họ ở trong viện nghiên cứu mò mẫm đi."

"Nếu làm xong những thứ này vẫn không đủ ăn, tôi sẽ tìm biện pháp khác cho anh. Không chừng ngày nào đó tôi phải đến tìm anh nương tựa. Đến lúc đó anh phải chiếu cố tôi thật tốt đấy. "

Thư ký Nghiêm:" ... "Anh ta dở khóc dở cười nhìn thư ký Tống: “Tình huống phía dưới cũng không đơn giản như vậy, những cán bộ kỳ cựu không có khả năng đều sẽ nghe tôi chỉ đạo. Anh nói những việc này càng khó có thể xử lý, không bằng anh xuống làm thử xem? "
Bạn cần đăng nhập để bình luận