Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 321. Chuyện bản thảo 2

Chương 321. Chuyện bản thảo 2


Tô Du viết bản thảo rất nhanh, chỉ tốn một buổi chiều đã đánh xong phần sườn bài rồi.

Cô cũng không đi học xem Sở Hồng viết thế nào, mỗi người viết văn chương đều có phong cách của mình, cô không muốn những thứ cuối cùng viết ra lại bị lẫn lộn với phong cách của Sở Hồng, như thế cho dù lãnh đạo cảm thấy cô viết tốt nhưng cũng không bằng Sở Hồng.

Sau khi viết xong, Tô Du lại từng nét từng chữ ghi lên giấy viết thư chuyên dụng, nét chữ thẳng tăm và cố gắng viết bằng chữ khải thư, đều đặn thẳng tắp, cố gắng làm thật rớt để lãnh đạo phải ngạc nhiên, tới lúc dùng có thể không cần suy đoán những chữ này là kiểu chữ nào.

Lý Mai ngồi bên cạnh thấy cô viết xong rồi bèn nhìn một cái rồi nhỏ giọng nói: “Tô Du, cái khác không nói nhưng chữ của em đẹp hơn Sở Hồng nhiều đấy.”

Tô Du cười nói: “Chỉ sợ bản thảo viết không tốt bằng người ta sẽ khiến thư ký chúng ta phải mất mặt đấy.”

“Sợ cái gì, viết không tốt thì viết lại thôi, không có ai viết một lần là qua cả.”

“Em mang qua đưa cho Phó Trưởng phòng Lưu xem thử.” Tô Du đứng dậy đi đến phòng kế bên và đưa bản thảo cho Phó trưởng phòng Lưu xem.

Phó trưởng phòng Lưu ở kế bên cũng không ngờ Tô Du lại thật sự đưa bản thảo cho ông ta xem, điều này cho thấy cô rất chú tâm đến lời của ông ta.

Ông ta đeo mắt kính lên quan sát một cách tỉ mỉ.

Đầu tiên là chữ viết thẳng tắp chỉnh tề đập ngay vào mắt, sau khi xem xong nội dung, Phó trưởng phòng Lưu cảm thấy bàn thảo này viết cũng khá trưởng thành đấy, không giống như tay mơ viết, nội dung viết rất rõ ràng, ý tưởng suy nghĩ cũng rất chính xác, bản thảo của Tiểu Sở trước đó ông ta cũng xem qua vài lần rồi, so với Tiểu Tô thì cũng không có ưu thế quá lớn. Điều duy nhất chính là cách dùng từ của Tiểu Tô phong phú hơn, trông có văn hóa hơn, vừa nhìn đã biết là sinh viên đại học viết.

Sau khi xem xong bèn nói: “Viết tốt lắm, chỉ là nội dung có phải quá bình thường hay không.”

Tô Du nói: “Lần này tham gia là đại diện cho công nhân, đại đa số đều học hành không nhiều nên lúc viết tôi đã nghĩ đến điểm này mới cố gắng dùng những từ ngữ đơn giản một chút.”

Phó trưởng phòng Lưu cũng không ngờ lúc Tô Du viết bản thảo lại nghĩ đến những điều này: “Ừ, suy nghĩ của cô rất chu đáo, những thứ khác không có vấn đề gì, hãy đưa cho thư ký Thạch đi, sớm đưa cho Thị trưởng Trần xem để sớm chốt bản thảo, nếu như không thích hợp thì còn có thời gian điều chỉnh.”

“Được, tôi sẽ đi ngay.” Tô Du nở nụ cười gật đầu.

Lựa lúc trước khi tan làm, Tô Du bèn đưa bản thảo cho thư ký Thạch.

Thư ký Thạch thấy cô viết nhanh như thế cũng rất kinh ngạc, anh ta còn ngỡ bên Tô Du có lẽ sẽ rất khó, dù sao bản thảo lãnh đạo cần cũng không phải bất kỳ người nào cũng có thể viết ra được.

Nào ngờ nhanh như thế đã ra bản thảo rồi.

Anh ta nhìn bản thảo do Tô Du viết, nhìn nét chữ trên đó rất sạch sẽ chỉnh tề nhưng anh ta cảm thấy viết không tốt bằng Sở Hồng, nét chữ của Sở Hồng vừa nhìn đã biết xuất phát từ người có văn hóa, không giống như Tô Du viết từng nét từng chữ.

Đây chính là sự khác biệt đấy.

“Tôi sẽ mang cho Thị trưởng Trần xem trước đã.” Thư Ký Thạch cầm bản thảo đi vào trong phòng làm việc của Thị trưởng Trần.

Đó giờ Thị trưởng Trần làm người đều rất cẩn thận nên bao nhiêu năm qua đã tạo ra một thói quen, cho dù làm chuyện gì đều chuẩn bị trước, ví dụ ngày mai phải họp thì hôm nay ông ta sẽ chuẩn bị xong xuôi chủ đề của cuộc họp, còn phải đọc qua bản thảo một lần để đề phòng có chữ không biết đọc hoặc là câu chữ mình không hiểu để tránh trở thành trò cười.

Nghe thấy thư ký Thạch nói bản thảo đã viết xong rồi nên ngẩng đầu lên: “Nhanh thế sao, đưa cho tôi xem nào.”

Vừa mới nhìn vào thì ánh mắt anh ta đã sáng rỡ lên: “Những chữ này…khá chỉnh tề đấy, cái này không phải là Tiểu Sở viết đúng không?”

Thư Ký Thạch thấy biểu cảm thư giãn trên khuôn mặt của Thị trưởng Trần, trong lòng anh ta cảm thấy không ổn lắm bèn cắn răng nói: “Không phải, là đồng chí Tô Du ở bộ phận thư ký, tôi nghĩ cô ấy xuất thân là công nhân nên đối với cái chủ đề ký ức của ngày mai có cảm nhận rất sâu sắc nên đã tìm cô ấy viết.”

“Ừ.”

Thị trưởng Trần không nói nhiều mà chỉ tiếp tục đọc xuống phía dưới, nội dung rất phong phú, những thứ nên có đều có đủ, vả lại đọc rất lưu loát, không khó đọc, từ đầu đến cuối không có chữ nào không biết đọc.

Điều quan trọng là nét chữ thật sự rất sạch sẽ, không giống như bản thảo của Tiểu Sở, có lúc ông ta còn phải cố tình đọc chậm một chút, vừa đọc vừa nghiền ngẫm cô ta còn viết chữ gì.

Sau khi xem xong, Thị trưởng Trần cảm thấy rất hài lòng, bản thảo chính là cần sự đơn giản dễ hiểu như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận