Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 323. Đúng là hết thuốc chữa

Chương 323. Đúng là hết thuốc chữa


Sau khi tan ca, Sở Hồng là người đầu tiên rời khỏi, Tô Du xách cặp đi theo phía sau. Bước xuống tới dưới lầu cô đã gọi Sở Hồng lại.

“Đồng chí Sở Hồng, sau khi cô về nhớ giúp tôi gửi lời cảm ơn đến thư ký Thạch nhé, lần này nhờ cả vào anh ta đấy.”

Dù sao Sở Hồng cũng còn trẻ, lúc này có chút không nén nổi sự tức giận trong lòng, khuôn mặt muốn cười cũng cười không nổi nên đanh mặt lại: “Biết rồi, tôi sẽ nói.”

Tô Du lại cười nói: “Đồng chí Sở Hồng, thật ra tôi cũng có chút nghĩ không thông, cô có thể nói là người chuyên viết bản thảo cho Thị trưởng Trần, thư ký Thạch chưa nghĩ đến việc sắp xếp công việc khác cho cô sao? Bản thảo của thị trưởng Khâu đều do thư ký Tống viết đấy, cô nói cô giỏi như thế thì tôi nghĩ làm thư ký Thị trưởng cũng được đấy.”

Khuôn mặt Sở Hồng đỏ bừng lên và chau mày nói: “Đừng ăn nói lung tung, đây là việc phòng thư ký nên làm.”

“Các đồng chí ở phòng thư ký chẳng phải cũng mong muốn sau này sẽ tiến lên một bước sao? Cô là sinh viên đại học, học lực cao, trường học tốt, con người cũng tỉ mỉ, lại là cây bút cộm cán, thứ gì cũng giỏi giang, kết quả bây giờ lại trở thành cây bút chuyên dụng của người khác, tùy tiện ai đó cũng có thể thay thế được cô, đúng là lãng phí nhân tài mà.”

Tô Du lắc đầu thở dài: “Thôi đi, tôi cũng chỉ tùy tiện nói thế thôi, đồng chí Sở Hồng, ngày mai gặp lại nhé.”

Cô nở nụ cười vẫy vẫy tay bèn đi ra ngoài.

Tô Đại Chí cứ chờ đợi bên ngoài cửa, sau khi ngồi lên xe đã bắt đầu báo cáo tình hình với Tô Du.

“Chị, em và Tiểu Chí buổi trưa đã tìm ván gỗ, vài ngày nữa nghỉ phép sẽ qua đó xây nhà.”

“Được rồi, mấy chuyện nhỏ này không cần phải báo cáo, một ngày của chị mệt lắm rồi, tụi em tự mình xem mà làm việc đi.”

“Em biết rồi chị.” Tô Đại Chí đạp mình vào chiếc xe.

Tô Du ngáp một cái, đột nhiên cô phát hiện ra lộ trình hình như không đúng lắm, nhìn con đường phía trước đã thấy thư ký Tống đang đợi ở đó.

Cô vỗ vỗ lên vai của Tô Đại Chí: “Chuyện gì thế?”

“Ừ, thư ký Tống nói chị phải thi nên bảo em nói với chị một tiếng là cùng nhau ăn bữa cơm để chị tẩm bổ…”

Tô Du nói: “Thế tại sao không nói với chị một tiếng?”

“Chị, vừa nãy chẳng phải chị bảo mệt nên những chuyện nhỏ bảo em tự lo liệu không?”

“…”

Đầu óc này đúng là hết thuốc chữa mà.

Trong tiệm cơm Quốc Doanh, ba người ngồi chung một bàn ăn bánh cảo.

Tô Đại Chí đã lâu lắm rồi không ăn bánh cảo nên cứ cúi đầu ăn một cách ngon miệng, Tô Du cũng không muốn nói tới, cái loại tư tưởng bảo thủ này đã hoàn toàn hết cách chữa rồi.

Hèn chi hồi đó bị Lưu Mai nắm thóp, cứ như thế, không bắt thóp anh ta thì còn bắt ai nữa chứ?

Thư ký Tống nói: “Hôm nay tôi thấy tâm trạng của lão Thạch không tốt lắm, có phải là bị thua cuộc rồi không, nghe nói Thị trưởng Trần đã dùng bản thảo của em.”

“Tin tức của anh cũng khá nhanh nhạy đấy.” Tô Du cười nói.

Thư ký Tống vội vã cúi đầu ăn bánh cảo và hàm hồ nói: “Tôi có nhiều nguồn tin lắm.”

Tô Du cười nói: “Nói ra thì tôi cũng không chuẩn bị tranh giành với họ nhưng tôi không thể chịu thiệt được nên hôm nay mới chỉ là bắt đầu thôi.”

Thư ký Tống thấy bộ dạng này của cô cũng không lo lắng lắm: “Có lẽ sau này tôi cũng bắt đầu bận rồi đấy, sau này có việc gì cứ nói với Tiểu Chu.”

Tô Du hiếu kỳ nói: “Anh bận cái gì thế?”

Thư ký Tống ngẩng đầu lên nhìn Tô Đại Chí đang ăn uống rất ngon miệng bên cạnh: “Em trai lớn, em hãy đi bàn bên cạnh ngồi đi, anh và chị em nói chuyện một chút.”

“Ừ.” Tô Đại Chí lập tức đứng dậy đi qua bàn bên cạnh, anh ta cũng không muốn ăn cơm với thư ký Tống, anh cứ gọi mình là em trai lớn, rõ ràng mình lớn hơn anh mà.

Đợi Tô Đại Chí đi rồi thì thư ký Tống mới nhỏ nhẹ nói: “Bí thư Hách sắp nghỉ hưu rồi.”

Tô Du nhìn anh bằng ánh mắt sáng rỡ lên.

Như thế nghĩa là Thị trưởng Khâu sắp thăng chức sao?

Nếu như thật sự có thể lên chức thì thư ký Tống cũng được hưởng lợi.

Thư ký Tống thở dài: “Chuyện này không dễ đâu, còn phải xem sự sắp xếp của tỉnh nữa nên gần đây tôi không thể thả lỏng được nhưng hôm em đi thi đại học, tôi chắc chắn sẽ đi đón em.”

“Anh cứ bận việc của mình đi, không cần phải đón tôi, tôi đâu phải là học sinh thật sự đâu.” Tô Du nhanh chóng xua xua tay.

Cô không phải là kiểu tính cách bám người.

“Cần phải đón.” Thư Ký Tống kiên quyết nói.

Tô Du nhìn anh.

Khuôn mặt thư ký Tống đỏ bừng cúi đầu xuống: “Một ngày anh cũng đợi không được nữa.”

*Đoạn này chính thức đổi xưng hô nam nữ chính nha mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận