Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 325. Giao kèo

Chương 325. Giao kèo



#Share_by_CandyFamily


#viptruyenfull.com

Cô ta cắn chặt môi và cố nén uất ức nói: “Anh rể, thế bây giờ rốt cuộc phải làm sao đây?”

“Gấp cái gì chứ? Chỉ một trang bản thảo thôi mà, là chúng ta trao cơ hội cho cô ta thôi, sau này cô ta sẽ không có cơ hội nữa đâu.” Thư Ký Thạch tiếp tục cúi đầu ăn một miệng cơm.

Sở Hồng nói: “Nhưng, nhưng Phó Trưởng phòng Lưu ở phòng thư ký hôm nay đã nói sau này phải thông qua ông ta và trưởng phòng Chu mới có thể nhận nhiệm vụ.”

“Đó là chống đối người khác, Thị trưởng Trần đã điểm tên rồi thì họ cũng không thể nói gì cả.” Thư Ký Tống vẫn rất rõ cái quyền lợi này của mình.

Nghe thấy thư ký Tống nói thế, trong lòng Sở Hồng lúc này mới nén cơn giận lại, nói chung chỉ cần làm ổn thỏa là được, cô ta cũng lo lắng sau này một sinh viên đại học như mình cũng bị chôn vùi trong văn phòng.

Cô ta không muốn sau này giống như Lý Mai khi đến độ tuổi này cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong phòng thư ký.

Ngày hôm sau, sau khi Thị trưởng Trần họp xong bèn hào hứng nói: “Hội nghị lần này sắp xếp tốt lắm.”

Thư Ký Thạch gật đầu: “Buổi chiều ngài còn phải đến công xưởng gang khảo sát, có cần sắp xếp xe cho ngài không?”

“Ừ, cái này cần phải sắp xếp, đúng rồi, hội nghị học tập dành cho Đảng viên ngày hôm sau cậu hãy bảo phòng thư ký chuẩn bị đi.”

“Vâng.” Thư ký Thạch gật đầu.

Sau khi rời khỏi văn phòng của Thị trưởng Trần thì anh ta đã đến phòng thư ký chuẩn bị cho hội nghị, chuyện viết bản thảo tất nhiên trực tiếp sắp xếp dành cho Sở Hồng.”

Lưu Lỗi nói: “Thư ký Thạch, cái này cần phải thông qua bên của Phó Trưởng phòng Lưu và Trưởng phòng Chu trước đã.”

“Không sao, một lát tôi sẽ nói, cái này là Thị trưởng Trần sắp xếp.” Thư Ký Thạch đanh mặt lại nói, nếu như thật sự nghe sự sắp xếp của phòng thư ký thì hôm qua chẳng phải anh ta trộm gà không được còn thiệt luôn thóc, anh ta cũng không muốn bị mất mặt.

Lưu Lỗi cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ là trong lòng cảm thấy có chút khó chịu thôi.

Cấp bậc của thư ký Thạch không cao như Trưởng phòng Lưu bọn họ, anh ta cứ ỷ mình là thư ký lớn bên cạnh lãnh đạo nên thái độ cực kỳ tệ. Trước kia Trưởng phòng Lưu cũng coi như nể mặt của thư ký Thạch nên rất ít khi hỏi tới. Lần này nếu như đã sắp xếp xong xuôi, nếu như thư ký Thạch hiểu chuyện thì cũng nên nghe theo sự sắp xếp của Trưởng phòng Lưu.

Bây giờ vẫn giữ cái thái độ này.

Không chỉ Lưu Lỗi, những người khác ít nhiều cũng có chút bực mình, cái này như thể đang tát vào mặt phòng thư ký, cũng phá vỡ nội quy của phòng thư ký bọn họ.

Cứ như thế thì mọi người sao có thể cạnh tranh công bằng chứ, mặc dù trong tay mọi người vẫn còn rất nhiều chuyện khác nhưng đó đều là những công việc linh tinh trong hội nghị, liên lạc giữa các bộ phận và đưa ra các loại thông báo. Những việc này rất khó có cơ hội vươn lên, cơ hội suy nhất cũng bị người ta chiếm mất rồi.

Thư Ký Thạch rời khỏi phòng thư ký bèn đến phòng làm việc của Phó Trưởng phòng Lưu nói về chuyện này.

Trưởng phòng Chu tối sầm cả mặt lại.

Phó Trưởng phòng Lưu ngược lại rất uyển chuyển nói: “Thị trưởng Trần đã điểm danh thì tất nhiên chúng tôi không có ý kiến gì cả nhưng hôm qua chúng tôi mới tuyên bố xong, cái lưu trình này vẫn còn phải tuân thủ một chút, sau này mong thư ký Thạch hãy suy nghĩ cho công việc của chúng tôi một chút.”

Thư ký Thạch cười nói: “Tôi cũng vì muốn đơn giản hóa quá trình, sợ chậm trễ sự việc thôi, dù gì lần nào cũng do Sở Hồng viết mà. Hay là như thế, hôm nay chúng ta giao kèo nhé, chuyện này sau này tôi sẽ trực tiếp giao cho Sở Hồng, còn những chuyện khác vẫn phải thông qua hai người.”

Trưởng phòng Chu cười lạnh lùng nói: “Đơn giản hoa lưu trình, tôi thấy hay là đơn giản hóa luôn cả tôi và lão Lưu có vẻ thích hợp hơn đấy, vị trí này của chúng tôi chỉ ngồi ăn cơm không thôi, chuyện của phòng thư ký cũng không cần chúng tôi quản lý nữa.”

Sắc mặt thư ký Thạch hơi thay đổi và cười miễn cưỡng nói: “Lão Chu, chuyện không thể nói như thế, đều là làm việc cho lãnh đạo thôi mà, nếu có chỗ nào tôi suy nghĩ chưa thấu đáo thì ông cứ nếu ra, chúng ta bàn bạc là được rồi mà.”

Trưởng phòng Lưu không muốn nói chuyện với anh ta nữa.

Phó trưởng phòng Lưu nôn nóng nói: “Thư Ký Thạch, anh đừng hiểu lầm, con người của Trưởng phòng yêu cầu rất nghiêm khắc, thế này đi, chúng ta cứ làm theo lưu trình, sau này nên thế nào thì làm thế nấy có được không?”

“…Được thôi.” Thư Ký Thạch trông thấy sắc mặt của Trưởng phòng Lưu cũng không tiện nói nhiều nữa, trong lòng có chút bức bối, trước kia cũng bình thường mà, bây giờ lại cứ phải làm khó anh ta.

Cái này đang khinh thường anh ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận