Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 326. Mất cả chì lẫn chài

Chương 326. Mất cả chì lẫn chài


Đợi thư ký Thạch đi rồi thì Phó Trưởng phòng Lưu mới nói: “Lão Chu, vừa nãy ông quá nóng nảy rồi đấy.”

“Nóng nảy cái gì, một chút cũng không nóng nảy, tôi muốn nói từ lâu rồi, tôi mới đưa ra quy trình đằng trước thì đằng sau anh ta đã trực tiếp đạp vào mặt tôi, rốt cuộc phòng thư ký do ai quản đây?”

Phó Trưởng phòng Lưu cũng không nói gì cả.

Trưởng phòng Chu cầm tách trà lên uống một ngụm, sau đó lấy điếu thuốc trên bàn và đi ra ngoài.

“Lão Chu, ông đi đâu thế?”

“Đi tìm Bí thư Hách trò chuyện.”

Trưởng phòng Chu ngồi trong phòng Bí thư Hách suốt nửa tiếng đồng hồ mới đi ra, thư ký Nghiêm đưa ông ta ra khỏi văn phòng.

Bí thư Hách tóc bạc phơ cầm tách trà lên: “Tiểu Nghiêm, cậu nói xem, cái trạng thái này tôi nên quản cái gì đây? Tôi cũng là người sắp nghỉ hưu rồi nên quản không nổi nữa.”

Thư ký Nghiêm im lặng không nói gì cả, lãnh đạo nói những lời này không phải muốn anh ta phát biểu ý kiến, nếu thật sự lên tiếng thì sẽ khiến người ta chê bai đấy.

Bí thư Hách tự lẩm bẩm một lúc rồi nói: “Con người của lão Trần đúng là quá bảo thủ mà, dùng người cũng không chú ý, chức vụ leo lên càng cao càng khó lòng trụ được, cái năng lực này…”

Thư Ký Nghiêm tiếp tục gióng tai lên nghe.

Mặc kệ Trưởng phòng Chu có vui hay không, ngày hôm sau, Sở Hồng vẫn nộp bản thảo lên.

Thư ký Thạch nhanh chóng nộp lên cho Thị trưởng Trần.

Thị trưởng Trần nhìn một cái bèn cảm thấy có chút hoa mắt, trước kia cũng không cảm thấy nhưng hai ngày trước xem xong một bản thảo khác, nét chữ kia khiến người ta rất bất ngờ và tốt hơn rất nhiều, có sự so sánh thì cứ cảm thấy cái này có chút chóng mặt.

Bản thảo đưa cho ai viết cũng thế thôi, quan trọng là dùng tốt.

Vì vậy Thị trưởng Trần kén chọn nói: “Tại sao không sắp xếp cho Tiểu Tô viết vậy, cô ấy viết khá tốt.”

Thư Ký Thạch căng thẳng nói: “Lần này là viết cho cán bộ học tập, đồng chí Tô Du chưa từng tiếp xúc qua nên sợ sẽ viết không tốt.”

“Cũng phải thử xem chứ, không thể nào chỉ viết một loại hình chủ đề được, sau này chủ đề của các hội nghị càng nhiều thì các đồng chí của phòng thư ký cũng không thể chỉ viết một loại được.”

Thư Ký Thạch cắn răng gật gật đầu.

“Cậu bảo Tiểu Tô biết một bài, bài này giữ ở đây, nếu không được mới dùng bản này.” Thị trưởng Trần nói xong bèn tiếp tục làm việc.

“…”

Thư Ký Thạch phát hiện trước kia mình có thể đúng là mất cả chì lẩn chài đấy.

Lần này thư ký Thạch phải đi theo lưu trình thông báo cho Phó Trưởng phòng Lưu bọn họ.

Nhận được tin tức Phó Trưởng phòng Lưu và Trưởng phòng Chu tỏ ra rất khó hiểu.

Trưởng phòng Chu khẽ cười: “Vì vậy mới nói lãnh đạo cũng rất muốn trao cơ hội cho các đồng chí khác, lão Lưu, ông hãy đi sắp xếp nhé.”

“Được thôi.” Phó Trưởng phòng Lưu nhanh chóng sang kế bên thông báo.

Khuôn mặt thư ký Thạch thay đổi chóng mặt, anh ta cảm thấy mình mất hết cả mặt mũi rồi.

Không chỉ thư ký Thạch, các đồng chí ở phòng thư ký cũng rất kinh ngạc, đặc biệt là Sở Hồng, cô ta giận đến mức đỏ hết mặt mày.

Lý Mai vui mừng nói: “Tiểu Tô, vì vậy mới nói con mắt của lãnh đạo là sáng suốt mà.”

Tô Du cười nói: “Tôi cũng vừa hay có cơ hội thôi, nếu như đổi lại là đồng chí khác thì cũng giống như tôi thôi, nói không chừng còn làm tốt hơn cả tôi đấy.”

Cô nhìn mọi người: “Hơn nữa tôi cảm thấy có lẽ cách thức viết văn của mình vừa hay khiến lãnh đạo nhắm trúng, hay là có thời gian chúng ta hãy trao đổi thêm nhé.”

Những người khác nghe thấy đều quay qua nhìn nhau.

Lưu Lỗi cười nói: “Tất nhiên là tốt rồi, chúng tôi cũng có chút kinh nghiệm làm việc và giao lưu với nhau.

Hai đồng chí nam khác, Hình Khải và Cao Ái Quốc tất nhiên cũng không có ý kiến gì cả.

Có đồng chí chịu chia sẻ như thế thật sự rất chân thành đấy.

Cao Ái Quốc nói: “Hay là chiếu nay xuống ca nhé, cô có thời gian không?”

“Có, tất nhiên là có.” Tô Du cười tít mắt nói, cô là người rất vui lòng dạy người, dù sao đợi sau này cô rời khỏi cũng có thể lưu giữ chút dấu vết của mình.

Cô còn mong sau này toàn bộ người trong phòng thư ký viết bản thảo đều có ‘phong cách Tô' của cô.

Giờ ăn cơm trưa, tâm trạng của Tô Du rất tốt nên có ăn nhiều hơn một chút.

Thư ký Tống nói: "Gần đây học hành cực khổ nhỉ?"

Tô Du lắc lắc ngón tay: "Không cực, em cảm thấy vẫn rất tốt."

Tiểu Chu ngồi bên cạnh ăn một hơi xong bữa cơm, lau miệng nói: "Chị Tô, gần đây em ở văn phòng có nghe người ta nhắc đến chị, nói chị ở ban thư ký rất có năng lực, lãnh đạo thường hay khen chị."

“Đừng nói như vậy, đều là phục vụ cho nhân dân mà thôi.” Tô Du mỉm cười nói.

Tiểu Chu đột nhiên chồm tới, nói: "Chị Tô, em vừa phát hiện, đồng chí nữ kia cứ nhìn chị suốt, không biết là muốn làm gì."

Tô Du nhìn theo ánh mắt của cô ấy, bắt gặp ánh mắt của Sở Hồng.

Sở Hồng quay người đi.

"Hình như cô ấy thuộc bộ phận của các chị, chị Tô, cô ấy có phải đang đố kỵ chị không?"

“Khiến người ta ghen tỵ là chuyện tốt mà, chỉ có nhân tài mới khiến người ta ghen tỵ.” Tô Du hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận