Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 330. Thất vọng

Chương 330. Thất vọng


Trong nhà họ Chu, lúc này trưởng phòng Chu cũng đang bàn chuyện về Tô Du với vợ ông ta.

"Hiệu quả công việc quả thật rất xuất sắc. Chỉ là lý lịch còn kém. Thư ký tạm thời lần này của bí thư Hách, nếu để cô ấy làm, anh lo không thể làm mọi người hài lòng."

Vợ của trưởng phòng Chu gần đây sống rất thoải mái, trong lòng thầm cảm ơn Tô Du, nghe được lời này thì nói: "Chúng em làm giáo viên thì phân biệt đối xử, làm thư ký các anh cũng bị phân biệt đối xử, người mới há chẳng phải không còn chút cơ hội nào sao. Phải cho người ta cơ hội chứ. Nếu bàn lý lịch, những người khác trong bộ phận các người cũng có lý lịch, có ai nổi lên không?"

“Không giống nhau.” Trưởng phòng Chu nói: “Cô ấy ít nhiều cũng có mắc lỗi, mượn nhờ ngọn gió đông như thư ký Thạch.”

"Vậy cũng phải có năng lực mới nhờ cậy được."

Vợ của trưởng Chu nói: "Anh đã nghĩ đến cô ấy rồi, chứng tỏ cũng đã chấp nhận. Vậy sao không thử đi, dù sao cũng chỉ là tạm thời thôi, anh thay người khác, để người ta làm thư ký tạm thời một thời gian, quay về chưa chắc tâm trạng không cân bằng. Ở tuổi Tiểu Tô chưa có trải nghiệm cũng tốt, em còn nhớ, cô ấy còn muốn học đại học nữa."

"Ừm."

"Không phải vừa sau kỳ thi đại học sao?"

Trưởng phòng Chu nói: “Ngày mai anh sẽ bàn bạc lại với lão Lưu.” Chuyện công việc, ông ấy không quen đưa ra quyết định ở nhà. Như thế chẳng ra làm sao cả.

Thư ký Tống cũng đã nghe tin từ chỗ thư ký Nghiêm. Bí thư Hách mong trước khi rời nhiệm kỳ của mình có thể sắp xếp xong xuôi công việc của thư ký cho nên dự định đưa anh ta xuống dưới vài tháng, cũng tiện giúp anh ta một tay trước khi ông ấy rời nhiệm kỳ, để anh ta mau chóng có chỗ đứng vững chắc ở dưới.

"Lãnh đạo này của anh đối xử với anh tốt thật. Không uổng phí anh theo ông ấy nhiều năm như vậy."

Thư ký Nghiêm trông rất vui vẻ thoải mái: “Mặc dù lãnh đạo của chúng tôi hơi nghiêm túc, nhưng ông ấy quả thực là một người lãnh đạo tốt. Mấy năm nay tôi đi theo ông ấy cũng học được không ít. Đợi sau này xuống dưới rồi, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, đạt được thành tích, để người dân được hưởng quyền lợi, cũng không uổng phí bí thư Hách bồi dưỡng tôi."

Thư ký Tống bấu chặt quai hàm: “Không nói nữa, đau răng."

Thư ký Nghiêm mỉm cười nói: "Được rồi, không nói với anh nữa. Tôi nói với anh cái này, một mặt là để chào hỏi anh một tiếng, đừng quên thu xếp lương thực cho tôi, mặt khác là vì nghĩ cho đối tượng của anh không phải cũng là thư ký sao, anh có thể nghĩ cách đưa cô ấy qua đây làm thư ký tạm thời cho bí thư Hách."

Thư ký Tống lắc đầu: “Đối tượng tương lại của tôi chưa từng cần đến sự giúp đỡ của tôi."

Đồng chí Tiểu Tô tính khí mạnh mẽ, anh không dám tùy tiện giúp bừa, lỡ như đồng chí Tiểu Tô cảm thấy anh xem thường đồng chí nữ thì phải làm sao?

Nhưng mà, tin tức này vẫn phải tiết lộ cho đồng chí Tiểu Tô biết.

Anh vươn tay vỗ vỗ lên người thư ký Nghiêm: “Này, chúng ta nói về kinh nghiệm làm việc trước đây của anh đi, sắp xuống dưới rồi, phải truyền đạt kinh nghiệm làm thư ký chút chứ. Còn nữa, bí thư Hách các người bình thường có thói quen nhỏ nào không. Ông lãnh đạo này của anh không phải bình thường rất khó hầu hạ sao, cũng do anh biết động não."

Thư ký Nghiêm mỉm cười, nếu là bình thường, anh ta không thể nói chuyện nhiều với Tiểu Tống được. Nhưng mà bây giờ sắp đi rồi, cũng phải trải đường cho mình chứ.

Trong phòng làm việc của trưởng phòng ban thư ký, trưởng phòng Chu đang thảo luận việc này với phó trưởng phòng Lưu.

Bích thư Hách đã đơn độc nhắc tới chuyện này với trưởng phòng Chu. Bản thân ông ta cũng không có nhắc tới yêu cầu gì, suy cho cùng cũng sắp nghỉ hưu rồi, phải bắt đầu từ từ lui về phía sau màn. Cho nên yêu cầu đối với thư ký cũng không còn cao. Chỉ cần biết làm việc là được rồi.

Trưởng phòng Chu tự cảm thấy là người làm việc chung, tuy lúc biết chuyện này, người đầu tiên ông ta nghĩ đến là Tô Du, nhưng cảm thấy vẫn phải thảo luận nghiêm túc mới có thể đưa ra quyết định.

“Bây giờ các đồng chí trong ban thư ký đều có năng lực giải quyết công việc, lần này khó chọn rồi đây.” Phó trưởng phòng Lưu mỉm cười nói: “Nhưng mà, đồng chí Lưu Lỗi này kỳ thực rất có năng lực.”

Đương nhiên, loại chuyện tốt này phải tranh thủ cho cháu trai cả nhà mình rồi. Cháu trai cả nhà mình có kinh nghiệm dày dặn, cũng là người trầm tĩnh. Chắc chắn có thể thắng nhiệm. Tuy bí thư Hách sắp nghỉ hưu, nhưng có thể đi theo lão lãnh đào này mấy tháng, học hỏi kinh nghiệm, mở rộng tầm mắt thì là một chuyện khác.

Vừa dứt lời, trưởng phòng Chu đã xua tay: “Lão Lưu, chuyện này không phải tôi chống đối ông, chỉ là quan hệ của ông và Lưu Lỗi mọi người đều biết. Ông cũng biết thói quen của bí thư Hách, ông ấy không thích dùng những đồng chí có quan hệ họ hàng thân thích. Nếu chúng ta đưa Lưu Lỗi lên, nói không chừng ông ấy cho rằng chúng ta nghĩ ông ấy sắp về hưu, nên không tôn trọng ông ấy nữa."

Phó trưởng phòng Lưu có hơi thất vọng gật đầu. Tuy muốn giúp đứa cháu lớn nhà mình, nhưng cũng phải lo cho mình trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận