Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 334. Sở Hồng gây chuyện 1

Chương 334. Sở Hồng gây chuyện 1


Sau khi lên xe, Tô Đại Chí nói: "Chị, đồng chí nữ vừa rồi có phải đã đắc tội với chị không, trông sắc mặt khó coi thế kia."

"Sắc mặt cô ta khó coi, lẽ nào không phải là chị đắc tôi cô ta sao?"

"Chị, cũng đâu có khác gì. Dù sao cô ta đắc tội chị rồi, chị chắc chắn cũng phải đắc tội cô ta."

"..." Tô Du gõ gõ lên lưng anh ta: “Lúc nên hồ đồ thì lại rất thông minh."

Tô Đại Chí mỉm cười: “Chị không phải chị bảo em phải thông minh chút sao, em đang học cách thông mình đây."

"Ừm, tiếp tục cố gắng."

Phía sau, Sở Hồng nhìn Tô Du đã bước đi xa, còn bản thân vẫn tức tối đứng yên một chỗ.

Cô ta cắn môi, trực tiếp đi về hướng nhà của thư ký Thạch. Cô ta phải hỏi cho rõ ràng chuyện gì đang diễn ra. Anh rể không bồi dưỡng cho cô ta ngược lại còn muốn cản trở cô ta thăng tiến, dựa vào đâu chứ?

Buổi tối, thư ký Thạch mệt nhoài cả ngày, vừa trở về nhà liền nghe thấy tiếng khóc thút thít phát ra từ bên trong.

Sau khi vào phòng, hai đứa nhỏ đang ngồi cùng bàn làm bài tập, vợ của anh ta thư ký Thạch thì đang ngồi bên giường dỗ dành Sở Hồng.

Sở Lan thấy anh ta đã về, liền nói: "Thạch à, anh về rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói anh làm lãnh đạo, cũng không nói là sẽ quan tâm một chút đến Sở Hồng nhà chúng ta. Tốt xấu gì con bé cũng là sinh biên đại học, sao đi đâu cũng bị người ta đè lên đầu."

"Lại sao nữa?"

Sở Hồng nói: "Bên bí thư Hách chọn thư ký tạm thời, bởi vì mối quan hệ giữa em và anh để tránh hiềm nghi nên không được chọn. Anh rể, anh nói em phải làm sao đây? Viết tài liệu cho thị trưởng Trần cũng không xong, bây giờ không dễ gì có cơ hội cũng bị bỏ mất. Em cảm thấy uất ức!"

"Là rất uất ức, dù sao cũng là sinh viên đại học." Sở Lan ở một bên nói.

Nghe Sở Lan hở tý là nói sinh viên đại học này nọ, sắc mặt của thư ký Thạch xấu đi một chút, lại nghĩ đến chuyện của bí thư Hách, anh ta lại chẳng nghe được chút thông tin nào: “Chuyện xảy ra khi nào?"

"Mới hôm nay. Anh rể, không phải anh không biết đó chứ."

Thư ký Thạch nói: “Ngày nào anh cũng theo thị trưởng Trần, tin tức ở đâu ra."

Trong lòng có chút dự cảm không lành, chuyện này bí thư Hách cũng không nói cho thị trưởng Trần hay, đây chứng minh cái gì chứ?

Trong suy nghĩ của anh ta, chuyện của Sở Hồng cũng không phải là chuyện lớn, không phải chỉ là một cơ hội thôi sao. Nhưng thái độ của bí thư Hách mới là chuyện lớn. Ông ta sắp nghỉ hưu rồi, cũng có thể đưa ý kiến với cấp trên, cho ai đó tới tiếp ban. Cấp trên không nói sẽ nghe lời bí thư Hách nhưng chắc chắn sẽ xem xét ý kiến của ông ta.

"Được rồi, chuyện này anh biết rồi."

Sở Hồng không quan tâm trong lòng anh ta nghĩ gì, cô ta cảm thấy chuyện của mình là chuyện lớn như thế, anh rể lại chỉ nói một câu, khiến cô ta cảm thấy rất uất ức: "Anh rể, anh không thể không quản được. Bây giờ em cũng không còn cách nào, trong văn phòng đều loại trừ em. Trong tay em cũng không có công việc nào quan trọng, có được cơ hội tốt này cũng bị gạt bỏ, sau này em biết đi đâu tìm cơ hội thăng chức chứ?"

Thư ký Thạch lúc này đang lo lắng chuyện của bí thư Hách, nghe cô ta vẫn còn bận tâm chút chuyện nhỏ nhặt như thế liền bực bội nói: "Vậy thì em muốn thế nào, thăng chức là dựa vào năng lực của bản thân. Em không phải sinh viên đại học sao, dựa vào bản thân cố gắng thăng chức. Những gì anh giúp được cũng giúp rồi. Mấy người thị trưởng Trần không hài lòng bản thảo em viết thì biết làm sao?"

"Không thể nào, trước đây thị trưởng Trần không nói ghét bỏ em?"

“Đó là do anh vẫn luôn giúp em, không cho người khác cơ hội.” Thư ký Thạch giải thích một cách bực bội.

Sở Hồng nghĩ đến những lời nói trước đó của Tô Du, anh rể không muốn cô ta viết. Cho nên Tô Du có thể viết, có phải là anh rể đã cho Tô Du cơ hội, không muốn cho mình cơ hồi nữa.

Cô ta nhẫn nhịn trước giờ vẫn chưa hỏi tới. Bây giờ thì không nhịn nỗi nữa. Rõ ràng là chẳng giúp gì cho cô ta cả, ngược lại còn cản trở con đường thăng tiến của cô ta.

Không chừng không có anh rể thì sinh viên đại học như cô ta còn phát triển tốt hơn nữa.

Cô ta lạnh lùng nói: "Anh rể... Có phải anh đang lo lắng em sẽ thay thế địa vị của anh cho nên mới cố ý cản trở, không cho em ngóc đầu dậy đúng không?"

Thư ký Thạch mở to mắt nói: "Lời này của em là có ý gì?"

Sở Lan ở một bên lo lắng nói: "Hồng Hồng, sao em có thể nói mấy lời này. Anh rể em không phải là loại người đó, em mau xin lỗi anh rể em đi."

"..." Sở Hồng im lặng không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận