Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 336. Ăn óc heo

Chương 336. Ăn óc heo


Thư ký Tống mỉm cười nói: "Biết rõ bây giờ cấp của em cao hơn anh rồi, anh đến tạo quan hệ tốt với em đây."

Tô Du nhếch miệng nói: "Chức vụ đâu có đổi."

"Đều như nhau, dù sao sau này anh cũng phải lấy lòng em. Thư ký Tô, không biết có vinh hạnh cùng em ăn một bữa không?"

Tô Du liếc mắt nhìn anh một cái khinh thường: “Anh học cái giọng điệu này ở đâu thế?"

“Gần đây bận rộn ở trong huyện suốt, tiếp xúc với mấy người đến từ Thượng Hải, người ta rất biết cách ăn nói, mỗi câu nói ra từ miệng người ta đều thay mùi đổi vị.” Thư ký Tống mỉm cười nói. Anh là người hiếu học nhất, thiếu cái gì thì bổ sung cái đó.

"Được, vậy có thể miễn cưỡng cùng anh ăn một bữa."

Cả hai cùng nhau đi ăn tối, còn Tô Đại Chí thì bị bảo về nhà báo tin.

Thấy Tô Du sắp xếp như vậy, trong lòng thư ký Tống cảm thấy rất khoan khoái, cuối cùng cũng không phải dắt theo cái bóng đèn chói mắt đó.

Khi đến tiệm cơm, thư ký Tống gọi một đĩa rau xào và hai bát mì thịt nạc, sau đó tìm đầu bếp bên trong lấy đồ mà trước đó anh đã hầm ở đây ra.

Tô Du nhìn thấy cái bát màu trắng, lập tức che miệng lại. "Cái này là cái gì?"

"... Thuốc bổ. Ăn cái này rất có lợi cho em." Thư ký Tống cầm lấy thìa múc bỏ vào bát của cô.

Tô Du cố thử ăn một miếng, nó mềm mềm, có hơi ngấy, chỉ mới ăn một miếng, mà cô không thể ăn nổi nữa: “Rốt cuộc là cái gì thế? Nếu anh lấy mấy thứ kỳ lạ ra cho em ăn, em sẽ nhét hết vào miệng anh."

"Não heo."

Tô Du: "..."

Thư ký Tống cầm thìa canh nhét vào miệng, ăn cho Tô Du xem. "Thật sự có thể ăn mà, tuy không biết có hiệu quả không, nhưng mẹ anh nghe mấy người già trước đây nói vậy đó. Lời của người xưa nói cũng có vài phần có lý mà. Chúng ta cứ thử đi, thật ra anh muốn mua kẹo sữa gì đó cho em nhưng không mua được. Những thứ đó cũng có thể bổ não. Gần đây em ôn tập cực khổ vậy, mấy ngày nữa không phải cũng đến kỳ thi rồi sao, anh hi vọng vẫn còn kịp bồi bổ cho em."

Tô Du nhìn anh nuốt xuống thật, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Nhưng mà nghe anh nói như vậy, ít nhiều cũng có chút cảm động.

Thư ký Tống lúc này thật sự trông giống như phụ huynh đang lo lắng cho con ôn thi đại học vậy.

Rõ ràng anh còn nhỏ tuổi hơn cô.

Thư ký Tống đưa cho cô một chiếc thìa khác và nói: "Ít nhiều gì cũng ăn một miếng, món này cũng không dễ mua. Trong thành phố cũng không mua được, phải đến tận chỗ giết mổ để lấy đấy. Để lựa được cái tươi nhất, trời chưa sáng anh đã chạy qua đó rồi, còn giẫm phải một mớ huyết heo.”

Tô Du nghe vậy bất giác cúi đầu nhìn xuống chân anh: "Huyết heo đâu, để em xem? Huyết heo có thể ăn được, tuyệt đối đừng lãng phí."

"... Đã rửa sạch rồi, ăn mặc dơ dáy làm sao mà đi gặp em được chứ? Nhưng mà trên tay anh còn có mùi huyết heo này, có muốn ngửi thử không?" Thư ký Tống nói, rồi đưa tay ra cho cô ngửi.

Tô Du chán ghét đẩy ra: “Được rồi, em ăn một chút vậy."

Sau đó cúi đầu xuống bịt mũi ăn óc heo.

Chưa kể, sau khi bịt mũi ăn vài miếng, quen với mùi vị đó rồi dường như cũng không thấy khó ăn nữa.

Sau khi ăn xong một cái, Tô Du cũng không ăn được nữa. Thư ký Tống ăn hết nửa cái còn lại.

Cả hai lại bắt đầu ăn món rau.

Tô Du nói: "Sao gần đây không thấy anh ăn cá kho, sủi cảo của anh nữa?"

"Quán ăn này không phục vụ. Nếu em muốn ăn, lần sau chúng ta đến tiệm của Tiểu Chu."

“Không, tưởng là anh ăn chay rồi.” Tô Du mỉm cười cúi đầu ăn. Cô đã sớm phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, khi hai người cùng nhau ăn cơm, thư ký Tống đã thích ăn món rau. Đồng chí nam này đúng là quá chu đáo rồi.

Ăn cơm xong, hai người cũng không lên xe mà đẩy xe vừa đi bộ vừa nói chuyện.

Đều là bàn về công việc.

"Phó thị trưởng Khâu là phó thị trưởng đầu tiên, cũng rất có thể sẽ tiếp nhận bị trí của bí thư Hách, cho dù có hơi khó tý. Gần đây bọn anh cũng đang cố gắng tranh thủ. Nếu không tranh thủ, sau này rất nhiều công việc khó mà thực hiện được. Với tính cách bảo thủ của thị trưởng Trần, có thể ngay cả công việc xây nhà cho cán bộ cũng bị bóp chết."

Đương nhiên Tô Du cũng hiểu rõ tình trạng này. Cũng giống như chủ của một công ty vậy, người kế nhiệm phải có suy nghĩ riêng của bản thân, sẽ không làm việc theo tác phong của ông chủ trước.

Cho nên đôi khi cạnh tranh không đơn giản chỉ vì lợi ích cá nhân, mà là để đảm bảo có thể làm việc theo cách riêng của mình.

Thư ký Tống thở dài: “Sau này ở trong đơn vị, anh không thể thường xuyên tiếp xúc với em nữa. Bí thư Hách khá là nghiêm cẩn, không thích người bên cạnh mình quá thân thiết với người khác. Vì công việc của em, sau này anh chỉ có thể gặp em ngoài đường thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận