Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 339. Đi thi 1

Chương 339. Đi thi 1


Tô Du đi cùng với thư ký Nghiêm học hỏi hơn một tháng, cũng đã dần hiểu biết hơn nội dung cơ bản công việc của một tổng thư ký.

Nếu so sánh với thư ký của chủ tịch công đoàn, ở vị trí này, thư ký có quá nhiều công việc cần phải làm. Ở trên cương vị này, đều phải tiếp xúc với tất cả mọi người từ các tầng lớp xã hội. Phải hiểu biết hết tất cả các bộ phận. Chỉ cần nhớ bộ phận này là do ai phụ trách còn có trợ lý thư ký bên cạnh họ là ai linh tinh vân vân, Tô Du cũng đã chép hết mấy cuốn sổ lớn.

Đối với chuyện này, Tô Du cũng cảm thấy rất vui mừng, mấy cái này đều là tài nguyên quan trọng trong tương lai của cô cả.

Nếu không phải vì để thuận lợi cho công việc, cô cho dù có muốn đến mấy cũng không có khả năng có được những tài liệu này.

Khi còn cách ba ngày trước ngày thi đại học, Tô Du liền xin phép thư ký Nghiêm được nghỉ phép sớm trước hai ngày, để tham gia vào ký thi tuyển sinh.

Tình huống này bên ban thư ký đã sớm dặn dò trước, thư ký Nghiêm cũng đã biết.

“Thứ ba và thứ tư tuần sau đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Không có chuyện gì, tôi sẽ thông báo một tiếng cho bí thư Hách. Ở đây còn có tôi, không sao hết.”

Sau khi bí thư Hách nghe nói Tô Du sẽ đăng ký thi đại học liền nói, “Đây quả là một vị đồng chí có ý chí tiến thủ, nếu đổi lại là một đồng chí khác, chắc chắn sẽ không nỡ bỏ lỡ vị trí công việc này.”

Thư ký Nghiêm nói, “Vậy còn việc Tiểu Tô xin nghỉ phép thì sao ạ?”

“Chấp thuận, đây là một việc có chiều hướng tích cực, thứ mà quốc gia thiếu bây giờ chính là sinh viên, chúng ta làm lãnh đạo tất nhiên sẽ ra sức ủng hộ.”

Thư ký Nghiêm còn đang muốn cho Tô Du nghỉ trước vài ngày để còn chuẩn bị mọi thứ nhưng Tô Du lại từ chối. Cô đã nắm chắc hết các phần ôn tập rồi, không cần thiết phải làm chậm trễ công việc vì thi đại học. Cái loại kiểm tra thi cử này, cô chỉ cần có tâm lý như bình thường là được. Không nhất thiết phải chuẩn bị tâm lý giống như ra trận đánh giặc.

Bản thân Tô Du không xem trọng nó, nhưng mọi người trong nhà lão Tô ai nấy đều cảm thấy đây là chuyện lớn, mỗi ngày đều giống như phải nghênh chiến kẻ địch mạnh, ở nhà thở mạnh một cái cũng không dám.

Theo như cách nói của Lưu Mai, ngộ nhỡ có ai trong nhà nói chuyện phát ra âm thanh hơi lớn, làm cho suy nghĩ của chị cả trở nên hỗn loạn thì biết làm thế nào?

Bây giờ chị cả chính là trụ cột của cả nhà, không thể để có chuyện gì xảy ra được.

Tô Du đang uống sữa lúa mạch, lướt xem sách giáo khoa. Trong lòng không nhịn được cảm thấy buồn cười, sống hai kiếp người, lúc cô còn là đứa nhỏ thì không ai quan tâm về chuyện cô thi đại học, khi trở thành chủ một gia đình thì cô lại được xem như con nít mà chăm sóc.

Vào ngày chủ nhật, Tô Du phải đi tìm cô giáo Từ, hai người cùng đi đến trường đăng ký nguyện vọng. Cô giáo Từ lúc trước cũng đã đánh giá năng lực của Tô Du qua bài thi, cũng đoán ra được phần nào trình độ của cô cho nên cũng ủng hộ quyết định của cô.

Nguyện vọng đầu tiên mà Tô Du điền chính là trường Đại học ở thành phố của tỉnh Giang Đông, nhưng mà vì để cho chắc ăn…., nguyện vọng sau cô cũng rất cẩn thận, điền vào trường cao đẳng Sư phạm Giang Đông, cao đẳng Công nghệ Giang Đông hay gì gì đó. Dù sao cũng đều điền tất cả các trường học ở tỉnh Giang Đông.

Dù sao nơi này cũng là nền móng, các mối quan hệ và liên hệ đều ở đây cả, Tô Du vẫn chọn nơi này làm nơi bắt đầu.

Sau một ngày làm việc vào thứ hai, sáng sớm thứ ba, Tô Du lấy đồ dùng dụng cụ cho kỳ thi sau đó Tô Đại Chí đưa cô đến trường tham gia kỳ thi.

Vừa mới ra khỏi cửa, đã thấy thư ký Tống đạp xe đạp đứng chờ ở cổng tiểu khu.

Cả người đều gầy đi, mặt còn hơi đen một chút.

Tô Du cười nói, “Mấy ngày nay anh chạy lung tung đi đâu vậy?”

Thư ký Tống gượng gạo nói, “Ở lại khu mỏ bên kia vài ngày, không thể nói hết trong một câu được. Anh chở em đi đến trường đi, em trai em đi xe đạp không ổn định, chốc nữa làm em hoảng sợ thì biết làm sao?”

Tô Đại Chí lo lắng nói, “Bây giờ tôi rất tốt, sẽ không làm chị tôi ngã.”

“Lá gan của em rất nhỏ, dù sao anh cũng không yên tâm giao chị của em cho em được.”

Tô Đại Chí: “……” Cái gì chứ, đây là chị gái của anh ta mà!

Tô Du từ xe của Tô Đại Chí bước xuống, “Được rồi, Đại Chí, em đi làm đi.” Vừa hay cô đang có một vài chuyện muốn hỏi thư ký Tống.

“Chị… em, em lo lắng.” Tô Đại Chí nhìn nhìn thư ký Tống nói.

Thư ký Tống nhíu mày, Tô Đại Chí vội vã quay xe quay đầu bỏ chạy, “Em đi đây.”

Thư ký Tống hô lớn, “Buổi trưa và buổi chiều không cần quan tâm đâu.”

Sau đó quay sang Tô Du nói, “Thấy không, em trai em rất nhát gan. Đi nào, anh chở em đi.”

Tô Du cũng không nói gì, bình tĩnh ngồi lên phía sau xe đạp của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận