Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 342. Da đen 1

Chương 342. Da đen 1


*Chương 341 mọi người quay lại đọc đoạn cuối nha, hôm qua Mộc up nhầm nên chương đó có hơn 700 từ thui, Mộc mới bổ sung lại rùi. Mọi người thông cảm cho Mộc hén <3

Tình yêu mĩ mãn tốt đẹp chính là, nó đẹp giống như những vần thơ được viết trong các bài thơ của Liên Xô vậy.

Đồng chí tiểu Tô cũng là đẹp như vậy, phải có cái tốt đẹp mới có khởi đầu tốt.

Tô Du ăn xong một chén canh sủi cảo, sau đó bắt đầu uống nước. Nhìn thấy anh ăn cơm một cách chậm rãi, lại còn là vừa ăn vừa nhíu mày, liền hỏi, “Tại sao lại không ăn cơm? Anh không ăn được sao?”

“Không phải, anh đang suy nghĩ một chút chuyện.” Thư ký Tống cười tít mắt cúi đầu ăn cơm.

Tô Du lấy tay chống một bên mặt, ngồi đối diện nhìn anh ăn cơm.

Gần đây đen đi một chút, cũng không trắng giống như lúc trước nữa. Nhưng lại có thêm một chút hương vị đàn ông.

Vậy nên mới nói, các đồng chí nam trẻ tuổi, sẽ còn lớn lên nữa.

Thư ký Tống ăn cơm xong, cảm thấy Tô Du đang nhìn anh, xấu hổ hỏi, “Trên mặt anh có gì sao?”

“Đen.” Tô Du nhả ra hai chữ.

“.…….”

Thư ký Tống sờ sờ mặt của mình, “Mặt đen không đẹp sao?”

Tô Du cười lắc đầu.

Thư ký Tống cảm thấy không tin tưởng lắm, “……Thực ra chỉ cần lấy xà phòng tắm rửa một phen là lại sạch sẽ rồi. Đây đều là bụi than đá cả.” Giọng điệu anh có chút không chắc chắn. Cũng không biết có thể tẩy sạch được không, dù sao thì người đen như thế này, anh cũng không thấy ai có thể làm trắng được.

Tô Du nói, “Không sao hết, đen thì đen thôi.”

Thư ký Tống cảm thấy có chút buồn rầu, có ai ngờ được mới mấy ngày lại có thể trở thành như vậy cơ chứ?

Ngày hôm ấy cũng thật sự là quá gấp gáp, lại cố tình ngỏ ý muốn làm người yêu của nhau, ngay sau đó liền quay đầu bận bịu đi làm công việc. Kết quả là mọi chuyện hỏng bét như thế này đây.

Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để xoắn xuýt về chuyện này, anh nhanh chóng nói, “Em nằm sấp lên bàn mà ngủ một chút, lát nữa anh sẽ gọi em dậy.”

“Ừm.” Tô Du cúi đầu xuống nằm lên bàn ngủ.

Thư ký Tống tìm người nhà người bán hàng mượn một cái quạt hương bồ quạt cho cô.

Làn gió nhẹ lướt qua bên người,Tô Du thoải mái thở dài một hơi. Cảm thấy làn gió này so với gió từ máy điều hòa thổi ra còn sướng hơn. Cô từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi cô tỉnh lại, đã là nửa tiếng sau.

Thư ký Tống đưa cho cô nước pha với kẹo bạc hà, cô uống một ngụm nước, cả người đều tỉnh táo hẳn ra.

Nhìn thấy giữa chân mày thư ký Tống lộ ra vẻ mệt mỏi, cô nói, “Buổi chiều anh không cần đến đón em đâu, để cho Đại Chí đến đón là được rồi. Trong nhà cũng không phải là không có người đón, anh trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Không sao đâu, hồi xưa lúc anh đi làm cũng hay như vậy.” Thư ký Tống mang theo đồ bước ra ngoài.

Có hai người em vợ như vậy, anh thật sự là rất lo lắng. Ngốc nghếch như bọn họ có thể chăm sóc người khác được sao, có biết khi đi thi vào trường cao đẳng cần phải chuẩn bị cái gì không, cái gì cũng không biết. Không chừng còn phải để cho đồng chí Tô chăm sóc ngược lại bọn họ thì có.

Tô Du đứng ở phía sau, nhìn bóng dáng của anh, không khỏi nở nụ cười, trong lòng vui vẻ ngồi phía sau xe đạp.

Bài kiểm tra buổi chiều là toán học. Hiện tại đề thi toán học cũng không phải là dễ, ít nhất còn khó hơn bài kiểm tra ngữ văn buổi sáng. Nhưng mà may mắn là Tô Du còn có một ít nền tảng. Sau khi xem thêm một số sách giáo khoa đã tìm về được một ít kiến thức toán học của ngày xưa, hơn nữa sau này cũng dành thời gian để ôn luyện đề, còn có cuốn sổ tay mà thư ký Tống đưa cho cô, trình độ toán học của cô xem như không tệ lắm, không nói đến đạt được điểm cao, nhưng ít nhất điểm trên trung bình trở lên, Tô Du vẫn rất chắc chắn.

Bởi vì lúc đi trên đường thời tiết có chút nóng, cô thoa cho mình một chút dầu gió, tinh thần cũng trở nên tỉnh táo hơn. Sau khi làm xong bài thi, ngoại trừ cảm thấy có chút mệt mỏi ra, tinh thần cô vẫn không tệ lắm.

Ra khỏi trường thi, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Môn mà cô lo lắng nhất cũng đã thi xong rồi. Cô cảm giác có chút tốt đẹp. Mong chờ đến ngày mai.

Ngoài cổng trường, thư ký Tống đang đứng chờ.

“Không cần nói cho anh biết bài thi như thế nào.” Thư ký Tống không đợi cô mở miệng nói chuyện, lại trực tiếp nói câu đó một lần nữa.

Tô Du hai mắt đầy phẫn nộ, “Bài thi của em làm tốt lắm.”

Sau đó ngồi lên xe.

Thư ký Tống cũng leo lên xe, đưa cô về nhà. Biết là Tô Du đi thi một ngày rất mệt mỏi, cũng không đưa cô đi ăn cơm nữa, mà là trực tiếp chở cô về thẳng nhà ở tiểu khu bên cạnh công xưởng dệt.

Lúc Tô Du bước xuống xe, anh còn dặn dò, “Có thể giở sách xem tùy ý, nhưng không được thức khuya để đọc. Nghỉ ngơi sớm một chút, giữ vững tinh thần. Ngày mai cũng đừng ăn cái gì lung tung, anh đem bánh bao đi cho em. Đúng rồi, về nhà không cần phải bàn tán với người nhà về tình hình kỳ thi, không cần nghĩ tới tình hình kỳ thi hôm nay. Nghỉ ngơi cho tốt vào.”

“.…..” Tô Du nhìn bộ dạng đầy lo lắng của anh, vươn tay sờ sờ lỗ tai anh, “Biết rồi, thư ký Tống, lãnh đạo của anh làm sao có thể chịu đựng anh lâu như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận