Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 344. Vật đổi sao dời

Chương 344. Vật đổi sao dời


Trong lúc còn mơ màng, thư ký Tống cảm thấy như mình vừa mới mơ một giấc mơ, mơ rằng anh có vợ và có con gái. Bản thân anh mang theo đứa nhỏ vội vội vàng vàng đi làm, đồng chí tiểu Tô ngồi ở trên ghế sô pha nhìn thấy tờ báo, vừa bắt tay vào bắt đầu dọn dẹp đầu ngón tay vừa chỉ bọn họ, “Còn chưa quét dọn sạch sẽ đâu, trên mặt đất còn có rác. Cái bàn, trên bàn có vết dầu ăn vẫn chưa được lau sạch. Tống Đông Chinh, cơm nấu xong hết chưa, đã đến giờ cơm trưa rồi, tại sao lại còn chưa có cơm ăn….. Tống Đông Chinh, anh còn không chịu ăn cơm?”

Thư ký Tống giật mình tỉnh dậy. Bỗng nghe có tiếng gõ cửa truyền đến, mẹ Tống ở bên ngoài rống lên, “Đông Chinh, ăn cơm thôi, rốt cuộc là con có ăn cơm không?”

“.……..”

….…………….

Sáng sớm hôm sau, Tô Du mang chiếc váy liền thân, chải đầu vài cái tết thành tóc đuôi ngựa, còn cố ý chải chuốt lông mi. Lúc này mới chịu ra ngoài với vẻ mặt tràn đầy năng lượng.

“Chị, thật sự không cần bọn em chở đi sao.” Tô Đại Chí không cam tâm hỏi. Anh ta muốn đưa chị đi thi.

Tô Du lắc đầu, “Không cần, hôm nay cũng không cần các em lo lắng. Các em đi nghỉ ngơi đi.”

Nói xong liền cầm túi rời đi.

Ở cửa tiểu khu, thư ký Tống đã sớm đừng chờ, tay cầm đầu xe, lo lắng đến mức lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Rất nhanh sau đó, anh liền nhìn thấy hình bóng quen thuộc. Khuôn mặt anh từ từ đỏ lên.

Từ hôm nay trở đi, anh là người đã có người yêu.

Tô Du từ tiểu khu đi ra, nhìn thấy quần áo trên người thư ký Tống, hơi ngạc nhiên, ngay sau đó liền nhìn trộm chiếc váy trên người mình, đây thật sự là đồ đôi tình nhân.

Đương nhiên, thư ký Tống sẽ không hiểu cái gì gọi là đồ đôi tình nhân, chỉ là cảm thấy đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên , trong lòng anh cảm thấy vui vẻ. Sau đó đưa cho cô chiếc hộp cơm giữ bánh bao, “Ăn bánh bao đi.”

“.…….”

Ngồi ở phía sau xe, Tô Du đã ăn xong bánh bao. Thư ký Tống lại đưa cho cô một bình nước. Bên trong là nước đường đỏ.

Ăn xong bánh bao, uống hết nước đường đỏ. Cũng đã đến trường.

Bởi vì đã có một ngày làm quen, nên hôm nay thư ký Tống cũng không căng thẳng như lúc trước nữa. “Làm bài thi tốt nhé.”

Tô Du mang theo đồ đạc bước thẳng vào phòng thi.

Nhưng mà lần này lại quay đầu hướng thư ký Tống vẫy vẫy tay, “Buổi trưa nhớ đến đây chờ sớm một chút nhé.” Nói xong liền đi đến gần trường học.

Thư ký Tống đứng chờ ở bên ngoài, hai mắt đột nhiên sáng rực.

Trong kỳ thi kéo dài hai tiếng đồng hồ buổi sáng, Tô Du đều phát huy khá tốt. Những đề bài hầu hết chỉ cần học thuộc như thế từ trước đến nay đều không phải vấn đề quá lớn đối với Tô Du.

Khi tiếng chuông nộp bài vang lên, cô xem như đã thả lỏng hoàn toàn.

Cuối cùng cũng kết thúc. Thế là sau này không cần đọc sách học tập nữa rồi, lại không cần trải qua cảm giác bị kì thi cao đẳng hành hạ nữa.

Tô Du vui vẻ nộp bài, rồi sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi trường thi.

Dọc trên đường, trong khoảnh khắc nhìn thấy các học sinh còn trẻ trung người thì ảo não, người thì vui mừng, người lại thả lỏng, Tô Du chợt cảm thấy dường như mình quay về năm còn mười tám tuổi, về tới ngày đầu tiên tham gia thi cao đẳng.

Khi đó, trong số hầu hết các thí sinh được phụ huynh đưa đến, chỉ riêng cô một người một ngựa tới tham gia thi đại học, từng khiến vô số học sinh bội phục không thôi.

Vật đổi sao dời, vào lúc hầu hết các thí sinh đều đơn thương độc mã đến cuộc thi thì cô lại có người đón đưa đi thi... Nhìn người nào đó đến đón sĩ tử trước cổng trường vụng trộm vuốt tóc, cô khẽ cười một cái.

Thư ký Tống nhìn thấy cô đi ra, khẩn trương đứng thẳng lưng.

"Đồng chí Tiểu Tô, làm được bài không?"

Tô Du xụ mặt nói, "Không phải lúc trước không cho em nói à?"

"Lúc trước là sợ em sẽ bị ảnh hưởng mà..." Thư ký Tống khẩn trương nhìn cô. Anh vẫn chưa quên, đồng chí Tiểu Tô đừng nói, nếu không làm được bài thì cô sẽ lật lọng.

Anh dè dặt cẩn trọng hỏi, "Rốt cuộc sao rồi?"

"Ừm... Cũng tàm tạm thôi."

Tô Du đeo túi trên lưng, đi ra phía đường lớn, đầu cúi thấp, có vẻ rất không vui.

Thư ký Tống vội vàng dắt xe đuổi theo, thế này là sao, tức là không làm được bài?

"Thật ra... thật ra cũng không sao cả, sau này vẫn còn cơ hội khác. Lần sau chúng ta thi lại."

"Em chừng này tuổi rồi, nếu sau này vẫn không thi đỗ thì sao?" Tô Du lo lắng nhìn anh, "Nếu năm nay không thi đỗ, em sẽ đi học muộn một năm. Đợi đến khi tốt nghiệp đại học thì cũng là chuyện năm năm sau rồi."

"Năm năm thì năm năm, đời người còn dài như thế, năm năm có là mấy?"

"Thế nếu vẫn không thi đỗ thì sao?"

"..." Thư ký Tống nghẹn lời, "Thế thì chúng ta cứ làm từ từ thôi? Em thông minh như thế, thi vài lần là có kinh nghiệm, chắc chắn có thể thi đỗ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận