Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 347. Thông báo với gia đình 1

Chương 347. Thông báo với gia đình 1


Tuy trong lòng thư ký Tống nghĩ rất hay nhưng thật ra cũng không quá ham hố như thế. Có thể kéo kéo tay nhỏ cũng khiến anh phải xoa tay suy nghĩ lâu lắm rồi.

Vậy nên anh vừa lòng thỏa dạ kéo tay Tô Du, thậm chí còn không buông lỏng ra dẫu chỉ một chút.

Tô Du cũng không từ chối. Lần đầu tiên yêu đương nhưng cô cũng không thấy cảm giác này quá mới lạ.

Những người đàn ông đã gặp trước kia đều là của nhà người ta, hoặc chắc chắn là của nhà người ta trong tương lai, vậy nên đều là người lạ với cô. Cô hoàn toàn không nghĩ ngợi gì đến, giờ rốt cuộc mình rốt cuộc cũng có người đàn ông của mình, cảm giác liền không giống ngày trước.

Lúc nắm tay, cô còn vươn đầu ngón tay cọ xát bàn tay anh một chút để nghiên cứu kĩ càng xem sao.

Dù sao sau này cũng về nhà mình, suy cho cùng thì vẫn cần tìm hiểu sâu hơn.

Xem còn chỗ nào chưa đạt, phải nghĩ cách bảo anh sửa đổi.

Thư ký Tống cảm giác bàn tay mình bị người yêu cọ xát, trong lòng ngọt ngào. Xem ra đồng chí Tiểu Tô cũng rất thích anh rồi.

Anh mím môi cười, không thể hiện ra mình có vẻ rất thiếu kiên nhẫn.

Trước đó hai người đã đi xem phim chiếu lại, sau một thời gian đi dạo trong công viên thì rất nhanh đã đến giờ tan tầm của các công xưởng lớn. Người trong công viên nhỏ cũng dần dần nhiều hơn.

Ngoại trừ người già và trẻ nhỏ thì hầu hết vẫn là các cặp uyên ương trai gái.

Nhìn người ta có đôi có cặp, lại nhìn sang bên cạnh mình thấy cũng có thêm một người, ai cũng cảm thấy như được kết nạp vào tổ chức.

Cuối cùng cũng không phải người độc thân nữa.

Buổi tối, hai người ăn cơm đơn giản, thư ký Tống lại lưu luyến đưa Tô Du về nhà.

Anh thì không nỡ nhưng cũng không nỡ khiến Tô Du chịu cực nhọc. Lúc trước vừa mới thi xong thì lúc sau đã đi hẹn hò với anh, cũng rất mệt nhọc.

Ngồi trên xe đạp, Tô Du lại tự nhiên ôm eo của anh.

Thư ký Tống hít một hơi không khí ngọt ngào, mặt mày hớn hở đi về phía khu nhà ở của công xưởng dệt.

"Tống Đông Chinh."

"Hả?"

"Sau này nếu để em nhìn thấy trên ghế sau của anh có đồng chí nữ khác ngồi, em đánh gãy chân anh."

"Mẹ anh ngồi được chứ." Thư ký Tống cảm thấy rất đương nhiên.

"Đồng chí nữ khác ngoại trừ mẹ anh." Cô cũng không phải kiểu người đòi hỏi bạn trai có vợ là quên mẹ.

"Được, không thành vấn đề. Dù sao anh cũng chỉ từng chở mẹ và em thôi. Anh cũng không phải kiểu người tùy tiện đó." Thư ký Tống nói như đinh đóng cột.

Tô Du hơi nghi ngờ, "Thật à? Em nhớ lúc trước anh chở em tùy tiện lắm mà."

"..." Thư ký Tống hơi ngớ ra.

Đúng vậy, lúc trước, vào lần gặp mặt đầu tiên với đồng chí Tiểu Tô, sao lại chở cô nhỉ. Lúc ấy anh nghĩ thế nào ta?

Tô Du sờ soạng eo của anh một cái, "Không sao không sao, ai chẳng có chút chuyện đã qua chứ, em không truy cứu chuyện trước kia nữa. Em nhìn tương lai."

Thư ký Tống cảm thấy mình có vẻ đã hết đường chối cãi. Nhưng nhớ lại, hình như đúng thật đã từng chở các đồng chí nữ khác, ví dụ như thím, bác gái trong đại viện, rồi vợ của thị trưởng Khâu,...

Những đồng chí nữ đó đều đã lớn tuổi, hơn nữa đều thuộc bề trên, vậy nên anh cũng không kiêng dè gì.

"Đúng là có các đồng chí nữ khác, đều là bề trên. Giữa đường gặp được, liền chở một đoạn đường."

Nhưng có vài điều anh cảm thấy mình phải nhấn mạnh, "Dù sao anh cũng chưa để người khác sờ eo anh bao giờ."

Vừa dứt lời, liền cảm thấy bên hông tê rần. Tô Du không chút khách khí, véo một cái trên eo anh.

"Anh là người yêu em đấy, anh còn muốn để ai sờ eo anh hả?"

"Không không không, chỉ mình em thôi." Thư ký Tống hưởng thụ được cảm nhận độ ấm của bàn tay bên hông. Có người quản lý thật tốt.

...

Về đến nhà, Tô Du lập tức trịnh trọng tuyên bố chuyện mình đã yêu đương. Dù sao cũng đã xác định quan hệ, sau này chắc chắn phải dẫn người yêu về nhà ăn cơm, nói chuyện phiếm, đọc sách gì đó,... Suy cho cùng vẫn phải mang người về ra mắt, cũng không cần giấu diếm người trong nhà.

Nghe thấy Tô Du và thư ký Tống xác định yêu đương, cả nhà đều tỏ ra giật mình.

Tô Đại Chí trợn mắt há hốc mồm, thư ký Tống kia sắp làm anh rể mình ư?!

Thế thì sau này không những được tiếp xúc thường xuyên, hơn nữa thư ký Tống còn phải giáo dục người làm em trai là anh ta nữa.

"Chị, sao chị làm tìm thư ký Tống thế?" Anh ta khóc không ra nước mắt, nói.

Tô Du đáp, "Trông người ta đẹp trai mà."

"..."

Tô Tiểu Chí vui vẻ nói, "Chị, quá tốt rồi, thế nếu sau này thư ký Tống lại cho em đồ ăn, em có thể lấy không?"

Cậu thích thư ký Tống nhất, lần nào anh cũng chuẩn bị hạt dưa cho cậu ta.

"Em thế này là chuẩn bị bán chị gái vì đồ ăn hả?" Tô Du nghiêm mặt nói, "Dù bọn chị yêu đương nhưng các em vẫn phải nhớ kỹ, chị mới là chị ruột của các em."

Tô Tiểu Chí: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận