Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 348. Thông báo với gia đình 2

Chương 348. Thông báo với gia đình 2


Lưu Mai là người vui vẻ nhất, chị và thư ký Tống yêu đương, sau này trong nhà lại thêm một gia đình họ hàng rồi.

Chị cả giờ đúng thật là cơm ngon không sợ muộn mà.

Tô Lâm tò mò nói, "Chị, có người yêu là cảm giác thế nào. Trong lớp bọn em cũng có rất nhiều nữ sinh đã tìm người yêu rồi đấy."

Tô Du liếc mắt nhìn cô bé một cái, "Cảm giác thế nào à, hỏi chị dâu cả em một chút là biết. Em ấy và anh hai em cũng yêu đương tự do đấy. Cũng là mười mấy tuổi đã bắt đầu quan hệ rồi, em ấy hoàn toàn có thể trả lời câu hỏi này của em."

Theo bản năng, Tô Lâm nhìn anh hai nhà mình một cái, rồi sau đó cười nhạt, đứng dậy đi làm bài tập.

Nếu tìm được một người như anh hai, cô bé vẫn nên học hành tử tế thì hơn.

Lưu Mai trợn tròn mắt nói, "Ý gì hả, ánh mắt đó của em tư có ý gì hả?"

"Hâm mộ ghen tị đó." Tô Du cười cười, đứng dậy đi về phòng.

Ở nơi khác, trong nhà lão Tống, thư ký Tống cũng báo chuyện mình yêu đương cho cha mẹ nhà mình.

Anh không cần tổ chức sắp xếp người yêu mà tự mình tìm được!

Cha Tống và mẹ Tống mừng gần chết.

Cha Tống hào phóng nói, "Vợ à, lấy rượu lâu năm ra cho tôi, tôi uống hai ngụm chúc mừng một chút."

"Đừng hòng kiếm cớ uống rượu." Mẹ Tống trợn trắng mắt, sau đó nhìn con trai nhà mình, "Tiểu Đông à, con phải đối xử tốt với đồng chí nữ người ta đấy. Là đồng chí nam không được bạc đãi đồng chí nữ đâu. Đúng rồi, hai đứa chuẩn bị bao giờ kết hôn, mẹ cũng chuẩn bị trước luôn."

"..." Thư ký Tống nghiêm túc im lặng một lát, "Con nghĩ thế này. Dù sao con cũng là một thanh niên tiến bộ, cũng đã học xong đại học. Vậy nên con bảo cô ấy đi học đại học rồi, bao giờ tốt nghiệp đại học thì kết hôn."

Vợ chồng già vừa nghe lời này, sửng sốt một lúc. Cha Tống tức giận đập bàn, "Con đang nói gì thế hả, còn đòi người ta học đại học thì con mới kết hôn với người ta à. Con thế là giở trò lưu manh!"

"Con thế là có tư tưởng tiến bộ." Thư ký Tống tỏ vẻ tự hào nói, "Chúng con đều là thanh niên có lý tưởng có triển vọng. Lúc trước cha mẹ vì đuổi giặc ngoại xâm nên kéo dài lâu như thế mới kết hôn, con cũng có thể làm được. Vậy nên cha mẹ đừng lo lắng chuyện kết hôn nữa. Trước chuyện lớn nước nhà, chuyện hôn nhân này đều có thể từ từ."

Cha Tống: "..." Nói đạo lý bậy bạ! Sớm biết thế đã không để thằng nhóc thối này đi học rồi. Chẳng học được năng lực gì, lại đi học năng lực nói bừa mấy câu vô căn cứ.

"Tạm thời đừng bàn chuyện này. Tô Du mới đi làm thư ký tạm thời cho bí thư Hách đấy, không khéo sau này lại bị ảnh hưởng không tốt, qua một thời gian lại bàn."

Đợi đến khi thư ký Tống về phòng, cha Tống còn muốn đập bàn.

Mẹ Tống nói, "Tức gì chứ, không thấy con nó đắc ý thế à. Lời con nói thế sao ông tin được? Tôi thấy chắc là để Tiểu Tô đi học nên mới muốn chờ mấy năm."

"..." Cha Tống nói, "Tôi cũng hiểu, nhưng mà tôi đang kiếm cớ để dạy dỗ con. Nhưng nếu đã là suy nghĩ của đồng chí nữ, thế thì chúng ta cũng đừng thúc giục."

Mẹ Tống gật gật đầu, "Ừ, đồng chí nữ chúng tôi rất vất vả. Khó khăn lắm bây giờ nam nữ mới bình đẳng, đồng chí nữ có thể có lý tưởng riêng là chuyện tốt."

Trong phòng, thư ký Tống ngồi trên bàn lật xem album ảnh. Nhìn thấy một tấm ảnh tập thể lớn, anh cười nói với tấm ảnh, "Tớ tìm được người yêu rồi, đó là cô gái rất tốt."

Trong phòng bệnh cũ nát, đứa trẻ còn nhỏ tuổi nằm trên giường, một đám nhóc choai choai vây quanh cậu bé.

"Đông Tử, Đông Tử, cậu phải chịu đựng, trưởng thành khỏe mạnh nhé, trưởng thành mới có thể cưới vợ. Vợ tốt lắm, làm món ngon cho cậu ăn, hơn nữa còn sinh con cho cậu."

"Đúng, Đông Tử, đợi cậu có con rồi, cậu cũng có thể đi đánh giặc, bắt cá cho con cậu ăn nữa."

"Đông Tử, cậu không phải vẫn luôn muốn nhìn thấy lúc đất nước yên bình trong tương lai à, sau này chắc chắn con cậu có thể nhìn thấy đấy, bảo nó đốt cho cậu xem."

Vừa dứt lời này, rất nhanh đã bị đấm vào xương sườn.

Đứa trẻ trên giường chảy nước mắt, cười nhìn các bạn ẩu đả. Cậu muốn sống, cùng sống và trưởng thành với tất cả mọi người, cùng cưới vợ, cùng sinh con.

...

Sáng hôm sau, Tô Du đã trở về với công việc. Thư ký Nghiêm cũng không hỏi thăm cô làm bài thế nào, chỉ bảo cô nghỉ phép đã quay lại, tiếp tục từng bước sắp xếp công việc cho cô.

"Tuần sau tôi phải đi rồi, đã sẵn sàng vào làm chưa?"

Thư ký Nghiêm hỏi.

Tô Du cười nói, "May mà có thư ký Nghiêm anh dốc lòng chỉ đạo mấy hôm nay, tôi cảm thấy có thể vào làm rồi."

"Ừ, vài ngày tiếp theo cô cứ làm việc độc lập đi. Tôi sẽ không dẫn cô đi cùng nữa, xem cô hiểu rõ đến đâu. Đồng chí Tô Du, cô phải nhớ kỹ, tuy rằng cô chỉ là một thư ký tạm thời, nhưng bên cạnh lãnh đạo không chia tạm thời và chính thức, chỉ khác ở chỗ làm được hay không làm được việc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận