Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 349. Ý kiến của Tiểu Tống 1

Chương 349. Ý kiến của Tiểu Tống 1


Nghe thấy thư ký Nghiêm nói ra lời này, Tô Du trịnh trọng gật đầu, "Cảm ơn anh nhắc nhở, tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ."

Nguyên tắc này cô đã hiểu nhưng người ta có thể nói ra lời này, chứng tỏ cũng có đôi phần thật lòng.

Thư ký Nghiêm cười khẽ. Biểu hiện gần đây của Tô Du cũng khiến anh ta rất hài lòng: đàng hoàng tử tế, làm việc ổn định, cũng không cố tiếp cận bí thư Hách, làm việc biết đắn đo chừng mực. Đương nhiên anh ta cũng muốn đáp lại vài phần.

Nhân lúc còn ở bên cạnh, hướng dẫn cô cũng tốt, xem như kết duyên lành.

Dù sao người có tác phong làm việc như thế, biết đâu sau này có thể đi được đường xa.

Thư ký Nghiêm nói được thì làm được, buổi sáng bí thư Hách mở họp, anh ta để Tô Du đi theo sau bí thư Hách ghi chép tóm tắt cuộc họp.

Đây cũng là lần đầu tiên Tô Du lấy thân phận là thư ký của bí thư Hách xuất hiện trước mặt các lãnh đạo thành phố.

Lúc đến phòng họp, Tô Du còn chạm mặt thư ký Tống. Hai người đều khẽ gật đầu, trong mắt lén thả sóng xuân.

Tô Du vẻ mặt lạnh nhạt đi theo bí thư Hách đến đầu vị trí phía bên kia. Thư ký Tống thì ngồi phía sau thị trưởng Khâu, nhớ đến ánh mắt vừa rồi của Tô Du, anh nới lỏng cổ áo của mình, cầm chén trà của mình lên uống trà.

Phó thị trưởng Khâu nghiêng đầu nhỏ giọng nói, "Tiểu Tống, cậu khẩn trương à?"

"Không, chỉ thấy nóng thôi ạ."

Trong cuộc họp này, ngoài bí thư Hách, thị trưởng Trần và phó thị trưởng Khâu ra thì còn có một số lãnh đạo từ các bộ phận khác. Về cơ bản thì họ đều là người đứng đầu Ban thường ủy.

Vì bí thư Hách sắp về hưu nên bây giờ không quản lý quá nhiều việc nữa, ngoại trừ cuộc họp tổng kết công tác định kỳ ra thì ông không tham gia vào công việc của cấp dưới.

Đầu tiên, thị trưởng Trần giải thích về tình hình của thành phố gần đây: “Tình hình rất ổn định, không có vấn đề gì nổi cộm. Vấn đề duy nhất vẫn là lương thực, tôi đề nghị chúng ta nên phản ánh lại với phía bên trên, cố gắng chuẩn bị càng nhiều lương thực cứu trợ càng tốt. Đối với việc luôn sử dụng tài nguyên mỏ của chúng ta để đổi lấy lương thực với các tỉnh lân cận, tôi cảm thấy đó không phải giải pháp dài hạn. Nếu tình hình năm nay không ổn, nhiệm vụ sản xuất của chúng ta không thể đạt tiêu chuẩn, cũng sẽ không thể bàn giao với phía bên trên.”

“Dù sao lương thực cứu trợ cũng có hạn, bao nhiêu người như thế dựa hết vào phía trên, áp lực của phía trên cũng lớn.” Phó thị trưởng Khâu đưa ra ý kiến phản đối ngay lập tức.

Thị trưởng Trần bất mãn liếc ông ta một cái: “Vậy ông Khâu, ông có cách gì hay ho?”

“Cách gì hay thì chưa biết nhưng không thể cứ để dân chúng chịu đói. Mấy ngày nay tôi cũng đi tìm hiểu điều kiện sống của các đồng chí công nhân dưới các mỏ quặng lớn. Điều kiện của những đồng chí đó thật ra khá tốt, nhưng nghe bảo tình hình ở quê của họ không khả quan. Tuy các xã phía dưới thuộc quyền quản lý của khu vực bên kia, không phải chúng ta, nhưng tôi cảm thấy đều là người dân, có thể giúp được thì cứ giúp.”

Bí thư Hách nói: “Vậy ông có sáng kiến gì, cứ việc nói ra, mọi người cùng tham khảo.”

Thị trưởng Khâu nói: “Chuyện này thì để Tiểu Tống phát biểu, đây là ý kiến của cậu ấy.”

Bí thư Hách gật đầu: “Tiểu Tống, cậu phát biểu đi.”

Bấy giờ thư ký Tống mới đứng dậy, trịnh trọng nhìn mọi người: “Gần đây tôi có theo các lãnh đạo đi khảo sát khắp nơi, phát hiện một chuyện. Nhóm dân thỉnh thoảng sẽ tìm được ít cá tôm hoặc lâm sản. Sau khi phát hiện những món này sẽ chia đều cho những người trong nhóm, mỗi người được rất ít thịt, chia xuống dưới còn chẳng có canh mà húp. Thế nên tôi và thị trưởng Khâu đề nghị, lập một đội sản xuất để thu thập lâm sản và thịt rừng trong ngày mưa, sau khi ướp gia vị thì đem đổi lấy lương thực với các tỉnh khác. Theo tôi được biết, ở các thành phố lớn như Thượng Hải, những loại lâm sản và thịt rừng như thế rất được ưa chuộng.”

Thư kí Thạch giơ tay phát biểu, bí thư Hách gọi tên nói: “Tiểu Thạch có ý kiến gì à?”

Thư kí Thạch cười bảo: “Tôi không có ý kiến gì, chỉ có câu hỏi thôi, mọi người đều đói, dù có là lâm sản hay thịt rừng thì đều tìm sạch rồi, đề xuất của đồng chí này không thực tế cho lắm.”

Thư kí Tống gật đầu: “Đặt câu hỏi hay lắm, tôi đang chuẩn bị giải thích vấn đề này.”

Ngay khi thư kí Thạch định cười thì nghe thư kí Tống nói: “Vấn đề mà thư kí Thạch vừa nêu ra không hề tồn tại.”

“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận