Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 350. Ý kiến của Tiểu Tống 2

Chương 350. Ý kiến của Tiểu Tống 2


“Như tôi vừa nói, các thành viên trong đội sản xuất mặc dù chỉ tìm thấy một con gà rừng cũng muốn chia đều ra, đến cuối có khi một hớp canh cũng chẳng vào miệng, thậm chí nếu không có sự cho phép của đội thì các thành viên còn không động được vào củi đốt. Ai dám làm liều đi săn thú hoang đây? Và theo tôi được biết, ở một số ngọn núi còn có cả lợn rừng. Thế nên nếu săn tìm thì vẫn có. Người đông sức lớn. Mọi người đi săn thú hoang, thu thập lâm sản, chúng ta phụ trách đổi ra lương thực giúp họ, có thể giải quyết khó khăn của họ ở một mức độ nhất định.”

“Vậy điều ấy có giúp ích gì cho thành phố của chúng ta không?” Thị trưởng Khâu hỏi.

“Có chứ, một mặt chúng ta giải quyết được vấn đề cung ứng thịt, mặt khác những mặt hàng lâm sản này có thể cung cấp cho Thượng Hải. Mấy ngày trước có đồng chí từ Thượng Hải đến đây, chúng ta có thể giao lưu, bên đó có một vài người bạn quốc tế có hứng thú với thổ sản của chúng ta, có thể kiếm được ngoại hối.”

Nghe thấy hai chữ ngoại hối, ai nấy đều thay đổi ánh mắt.

Ngoại hối có thể sử dụng để mua một số đồ từ nước ngoài. Ví dụ như trong nước cần mua một vài dụng cụ khoa học từ nước ngoài, những thứ đó cần mua bằng ngoại hối.

Thư kí Tống kết lại: “Chúng ta có thể dùng ngoại hối để mua lương thực từ phía trên. Như thế vừa không gây phiền phức cho bên trên mà vừa đóng góp được cho đất nước. Tuy nhiên chúng ta có thể đổi được bao nhiêu ngoại hối từ những người bạn quốc tế bên kia, chuyện này cần phải tính toán kỹ.”

Nói hơi khó nghe thì kiếm chác được bao nhiêu chỉ có thể dựa vào bản lĩnh. Tất nhiên điều này không thể nói thẳng ra, chúng ta không phải là tư bản chủ nghĩa, không phải kiếm tiền.

Tô Du cảm thấy rõ ràng là bí thư Hách đã lung lay rồi. Nói cho đúng thì ông bị lung lay bởi ngoại hối.

Đất nước bây giờ nghèo thật. Có thể giúp được, ai cũng sẽ không chối từ. Huống chi là có thể cứu giúp dân chúng.

Bí thư Hách lặng im một lát, nói với mọi người: “Sáng kiến này của Tiểu Tống, mọi người có ý kiến gì không?”

Thị trưởng Trần nói: “Tôi chỉ lo lắng nó không hợp với tư tưởng chính sách.”

Phó thị trưởng Khâu nói: “Không hợp tư tưởng chính sách ở chỗ nào?”

“…” Thị trưởng Trần lặng thinh. Dù sao ông cũng cảm thấy trước đó chưa có ai làm vậy, là đơn vị đi tiên phong, cứ lo có vấn đề xảy ra.

Phó thị trưởng Khâu kiên định nói: “Cá nhân tôi cho rằng, chỉ cần là chuyện lợi nước lợi dân thì chúng ta đều phải làm. Có thể thử trong phạm vị nhỏ trước, chúng ta vẫn có thể khống chế được.”

Thị trưởng Trần nói: “Tôi nghĩ vẫn nên đặt ổn định lên trên hết, bây giờ chúng ta không chịu được rủi ro đâu.”

Bí thư Hách nghiêm nghị nói: “Được rồi, dù sao đây cũng là việc lớn, chúng ta còn cần suy xét thêm. Vậy chuyện này cứ gác sang một bên, tôi về suy nghĩ lại đã, mọi người cũng về suy nghĩ thật kĩ. Chúng ta sẽ đưa ra quyết định trong cuộc họp lần tới.”



Sau cuộc họp, bí thư Hách im lặng trở lại văn phòng. Tô Du mang vẻ mặt nghiêm túc theo phía sau, không chào hỏi ai.

Trở lại văn phòng làm việc, Tô Du bèn lặng lẽ pha cho ông một ấm nước trà. Sau đó sắp xếp lại biên bản cuộc họp hôm nay.

“Tiểu Nghiêm đâu rồi?”

Bí thư Hách chợt hỏi.

Tô Du nói: “Thư kí Nghiêm đã đến Bộ Nông Nghiệp để học hỏi kiến thức nông nghiệp rồi ạ.”

“Đúng là một người hữu dụng.” Bí thư Hách gật gù, thiết nghĩ có một số việc cần phải bàn bạc với ai đó, trước đây ông luôn cằn nhằn với Tiểu Nghiêm, tuy Tiểu Nghiêm chưa từng bày tỏ ý kiến nhưng có người để phàn nàn trong lòng ông cũng thoải mái hơn.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tiểu Tô, ông nghĩ chắc hẳn đây là một người biết giữ miệng. Vì vậy ông nói: “Về những gì được thảo luận trong cuộc họp ngày hôm nay, thật ra lời của Tiểu Tống cũng có lý, nhưng có rất nhiều vấn đề. Đổi được ngoại hối, vấn đề là đổi được bao nhiêu.”

Tô Du gật đầu, không nói gì.

Bí thư Hách không ngờ cô sẽ đáp lại một chút nhưng thấy cô không nói gì thì cũng không nghĩ nhiều.

Nói tiếp: “Dù sao thì đây cũng là một động thái lớn, nếu không có hiệu quả thì rất dễ xảy ra vấn đề sau này.”

Tô Du nói: “Cân nhắc của ngài rất có lý.”

Nghe được lời của Tô Du, bí thư Hách lại liếc nhìn cô: “Cô cũng thấy có lý à?”

Tô Du nghiêm túc gật đầu.

Bí thư Hách đi một vòng trong phòng làm việc, nhìn Tô Du. Nếu trước đó thư ký này không nói không rằng, ông lẩm bẩm một mình cũng rất vui. Nhưng bây giờ thư ký đang nói chuyện, lại đột ngột ngừng nói, ông cứ thấy là lạ.

“Vậy cô nói xem, sao lại thấy tôi nói có lý?”

Tô Du thận trọng nói: “Thưa lãnh đạo, việc lớn nhường này tôi là thư kí cũng khó nói. Nếu ngài muốn nghe, tôi sẽ coi mình là một người dân bình thường, nói cho lãnh đạo nghe suy nghĩ của tôi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận