Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 351. Tô Du bày tỏ quan điểm 1

Chương 351. Tô Du bày tỏ quan điểm 1


Cách nói này khá mới mẻ. Bí thư Hách ngồi vào vị trí của mình: “Ngồi xuống mà nói đi.”

Tô Du ngồi trên một phần ba cái ghế: “Là một người dân thường, tôi chắc chắn sẽ hy vọng có thể dùng thổ sản đổi lấy lương thực. Dù sao được no cái bụng cũng là một chuyện tốt.”

“Ừm.” Bí thư Hách có phần nghiêm túc, trước đó cô còn ủng hộ ý kiến của ông.

Tô Du lại nói tiếp: “Nhưng là một công dân yên nước, tôi phải đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu. Chúng ta làm ra thổ sản để làm gì? Tất nhiên là để kiếm ngoại hối cho đất nước, giúp đất nước thêm giàu mạnh. Thế nên chúng ta phải xem xét làm thế nào để kiếm được nhiều ngoại hối.”

Nghe Tô Du nói vậy, bí thư Hách cảm thấy nhẹ nhõm.

Bí thư Hách nói: “Người dân như cô nghĩ được nhiều thật đấy.”

“Nữ đồng chí đều thích tính toán sinh hoạt cẩn thận, gia đình là nhà, đất nước cũng là nhà, tôi chỉ thay mặt đại gia đình tính toán cẩn thận thôi. Bí thư Hách, ngài bây giờ cẩn thận như vậy, cũng là tính thay cho đại gia đình mà ạ?”

“Gia đình là nhà, đất nước cũng là nhà…” Bí thư Hách cứ nhắc đi nhắc lại, xúc động dạt dào. Sau tất cả, họ đều nỗ lực vì gia đình này.

“Cô nghĩ gì về sáng kiến của Tiểu Tống?”

Đương nhiên Tô Du sẽ không trực tiếp phát biểu ý kiến của mình, chỉ có thể nói mơ hồ: “Tôi chỉ đưa ra những giả thiết trên dựa trên sự tán thành của ngài với phương án của Tiểu Tống. Nếu ngài không đồng thuận, tôi vẫn sẽ sống như cũ. Suy nghĩ của tôi thì nhiều, nhưng không phải đều ở dưới sự lãnh đạo của ngài mới có thể thực hiện ư? Thế nên thưa bí thư Hách, ý kiến của ngài là quan trọng nhất.”

Vì vậy nếu ngài không đồng thuận, tôi chỉ có thể tiếp tục chịu đói, chẳng làm được gì. Đừng nói kiếm nhiều hay kiếm ít, mà là cái gì cũng không kiếm nổi.

Bí thư Hách lặng thinh, Tô Du cũng không nói gì nữa.

Đây cũng coi như một phép thử của cô, xem liệu có thể bày tỏ ý kiến của mình trong một phạm vi nhất định không. Cô không muốn làm một thư kí bù nhìn, cô hy vọng rằng một lúc nào đó có thể bày tỏ suy nghĩ của mình.

Một thư kí vâng lời có thể sớm bị người khác thay thế, dù sao cũng chẳng thiếu người được việc. Chưa nói đến thư ký bù nhìn. Ví dụ như vừa rồi bí thư Hách không thấy thư kí Nghiêm đâu, không phải ông ta cũng càu nhàu tạm với cô ư?

Sau đó Tô Du cũng không nói lời nào thêm. Nói nhiều sẽ thiệt, những lời nên nói cô đã nói hết, từ ánh mắt do dự của bí thư Hách nhìn cô thì có thấy, đề xuất của đồng chí Tống Đông Chinh có khả năng thực hiện.

Để tạm thời tránh hiềm nghi, thậm chí Tô Du và thư ký Tống còn không ăn trưa cùng nhau.

Tiểu Chu và Tô Du rủ nhau dùng bữa, vừa ăn vừa buôn chuyện trong nhà ăn.

Bên kia, thư kí Tống và thư kí Nghiêm cùng nhau ngồi ăn trưa.

“Nghe bảo hôm nay anh phát biểu trong cuộc họp, sao rồi, định làm thật hả?” Thư kí Nghiêm vừa ăn, vừa nói.

Thư kí Tống lặng lẽ liếc hắn, vẫn ăn tiếp: “Lúc nào tôi chẳng làm thật. Nếu tôi không làm thật, bây giờ cậu còn chẳng được ăn lương khô.”

“Biết rồi, là anh đổi lấy lương thực. Nhưng chuyện này khó đấy. Tôi không thể nói giúp anh trước mặt bí thư Hách được đâu.”

“Cũng chẳng trông mong gì. Cậu lúc nào chẳng bo bo giữ mình.”

Thư kí Tống đã nhìn thấu bộ mặt anh ta từ lâu. Nếu không phải do lệnh điều động thì vị thư kí họ Nghiêm này chẳng thể ngồi ở đây ăn cơm với anh. Để tránh hiềm nghi, thư kí Nghiêm có thể lạnh mặt với bất cứ ai. Bằng không mấy năm qua không thể nào mà chẳng có nổi một mối quan hệ cá nhân. Đúng là thận trọng quá mức.

Thư kí Nghiêm cười: “Thế tìm đối tượng cho anh nhé? Thật ra bây giờ cô ấy có thể nói giúp anh đấy.”

Thư kí Tống trừng anh ta: “Anh còn muốn lương thực nữa không?”

“Được rồi không nói nhảm nữa.” Thư kí Nghiêm cúi đầu ăn cơm.

Buổi chiều tan sở, Tô Du về nhà trên chiếc xe đạp của Tô Tiểu Chí, đi được nửa đường thì bắt gặp đối tượng của mình, sau đó để Tô Tiểu Chí về trước, mình thì đi hò hẹn.

Tô Tiểu Chí giả một túi hạt dưa, vui vẻ rời đi.

Tô Du lên xe thư kí Tống, vươn tay ôm eo anh, dựa vào lưng anh, thoải mái thở dài. Hôm nay cũng là một ngày căng thẳng tinh thần, cuối cùng cũng được thư giãn.

“Sáng kiến của anh buổi sáng khá lắm, sao nghĩ ra được vậy?”

Bấy giờ thư kí Tống cảm giác như đang bị lãnh đạo hỏi thăm, lo lắng nói: “Quầy hàng của chúng ta ở thị trường nước ngoài, mỗi năm phải trả cho họ kha khá ngoại hối, anh liền nghĩ rằng, sao chúng ta không kiếm lại từ họ? Đất mình rộng, tài nguyên cũng nhiều, anh không tin mình không kiếm được ngoại hối.”

“Sáng kiến hay đó, vậy trước đó anh từng nghiên cứu qua chưa?”

“Nghiên cứu gì hả em?”

“Nghiên cứu xem những thổ sản nào họ cần và thổ sản nào họ không cần. Chắc anh không biết, vài thứ của họ còn đa dạng hơn chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận