Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 357. Gặp thị trưởng Trần 2

Chương 357. Gặp thị trưởng Trần 2


Thư kí Thạch muốn nói lại thôi, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của thị trưởng Trần, anh ta không dám nhiều lời nữa, đi thẳng ra khỏi phòng.

Đợi đến khi thư kí Thạch đi rồi, thị trưởng Trần nhìn Tô Du: “Tiểu Tô, có phải cô với Tiểu Thạch có mâu thuẫn gì không?”

Tô Du lắc đầu: “Không đâu ạ, thị trưởng Trần, thật sự không phải đâu. Bình thường tôi rất ít khi liên lạc với thư kí Thạch. Thành thật mà nói thì thư kí Thạch luôn cho tôi cơ hội đấy chứ. Tôi vừa mới đến ban thư kí, thư kí Thạch đã cho tôi cơ hội được viết bản thảo. Nếu không có cơ hội này, bây giờ tôi cũng không được đề cử làm thư kí cho bí thư Hách.”

Thị trưởng Trần im lặng một lát, nghiền ngẫm lời Tô Du nói, đúng là không có vấn đề gì. Hơn nữa từ những gì Tô Du nói, ông còn có thêm tin tức. Mấy cái tin này gộp lại, ngược lại là Tiểu Thạch hơi nhắm vào Tiểu Tô.

“Tiểu Tô à, dù thế nào thì tôi vẫn đánh giá rất cao năng lực của cô, cô theo bí thư Hách nhớ làm việc chăm chỉ nhé. Tuy bí thư Hách sắp về hưu rồi nhưng công việc vẫn rất quan trọng, không qua loa được đâu.”

Tô Du trịnh trọng gật đầu: “Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc.”

“Về phần những chuyện khác, cô đừng nhúng tay vào.”

Tô Du cười nói: “Thị trưởng Trần, tôi chỉ là thư kí tạm thời, tôi không có lá gan đó đâu.”

Thị trưởng Trần vẫn rất hài lòng với những lời của Tô Du, cái gì cần thì cũng đã nói hết, không nên lãng phí thời gian nữa: “Cô đi làm việc đi, bên bí thư Hách việc nào cũng quan trọng cả, không thể chậm trễ.”

Bấy giờ Tô Du mới đứng lên: “Vậy tôi về làm việc đây.”

Thị trưởng Trần gật đầu.

Đợi đến khi Tô Du đi rồi, thư kí Thạch mới bước vào: “Thưa lãnh đạo.”

“Tiểu Thạch à, mấy năm nay tôi rất tin tưởng cậu. Mong cậu đừng phụ lòng tin của tôi.”

Thư kí Thạch tái mặt.

Thị trưởng Trần không nói gì nữa. Để anh ta ra ngoài làm việc. Nếu là chuyện khác, thị trưởng Trần sẽ không tức giận đến thế. Nhưng từ vài câu nói của Tô Du, ông biết được một vài tin tức, đó là ông dùng người quá chủ quan, để vậy lâu ngày sẽ khắc có người bức xúc. Chắc chắn bí thư Hách cũng biết chuyện. Việc người bên cạnh làm, sẽ tính lên đầu lãnh đạo là ông ta.

Vào thời điểm mấu chốt này, rất có thể trở thành một nhân tố ảnh hưởng đến tương lai của mình.

Tô Du trở về văn phòng, cô cố tình mang tài liệu qua cho bí thư Hách.

“Về từ bên thị trưởng Trần rồi đấy à?”

“Tôi mới về ạ.” Tô Du cười, đặt tài liệu ngay ngắn lên bàn ông.

Bí thư Hách giả vờ lơ đãng hỏi: “Ông ta có bảo gì không, có sai sót trong công việc à?”

Tô Du vội vàng lắc đầu: “Không đâu ạ, ngài ấy chỉ hỏi tôi mấy câu mà thôi.”

Hỏi han ư? Lúc này bí thư Hách thấy hơi khó chịu, gọi người bên cạnh ông qua đó còn hỏi gì vào đây nữa?

“Ông ta hỏi gì?”

“…” Tô Du làm bộ do dự không biết nên nói hay không.

Bí thư Hách xị mặt, nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng, đồng chí Đảng viên phải có tác phong làm việc ngay thẳng.”

“Ngài ấy hỏi tôi có suy nghĩ về phương án mà bên phó thị trưởng Khâu đề ra.”

Bí thư Hách nghe xong thì mày nhăn tít. Hỏi cái này làm gì, mọi chuyện đều đã quyết, còn nghĩ gì được nữa? Có khi muốn vịn vào vấn đề này để hỏi han chuyện khác. Ví dụ như chuyện ông định đề cử ai.

Tô Du nói tiếp: “Tôi không nói gì cả. Tôi nghĩ mình mà nói, truyền ra bên ngoài, chắc chắn người khác sẽ hiểu lầm rằng đó là ý của ngài, thế nên tôi không nói gì cả, tôi bảo mình không nghĩ gì hết.”

Nghe Tô Du nói vậy, bí thư Hách cảm thấy hơi bực dọc, hỏi người ở cạnh ông thì cũng là dò xem ý ông thế nào còn gì.

Ông ta muốn làm gì chứ, muốn bắt bài ông à?

Bí thư Hách đặt bút xuống bàn, vừa nhìn là biết đang rất giận.

Tô Du lo lắng nói: “Ngài đừng nóng, tôi không nói gì cả. Trước đó ngài hỏi tôi, tôi còn chưa nói, huống chi là người khác.”

“Người tôi giận không phải cô. Ông ta còn hỏi gì khác không?”

“Tôi chưa nói với ngài, thị trưởng Trần còn khuyến khích tôi nữa.”

Bí thư Hách gật đầu: “Ừm, vậy cô ra ngoài làm việc đi, sau này mà có chuyện tương tự thì báo tôi một tiếng.”

“Tôi biết rồi.” Tô Du đồng ý ngay, sau đó xoay người đi ra ngoài.



Buổi chiều tan sở, Tô Du vừa ngồi lên xe Tô Đại Chí đi được một đoạn cách cơ quan không xa thì đã bị thư kí Thạch chặn lại.

“Đồng chí Tô Du, hôm nay cô cố tình nói những lời đó trước mặt lãnh đạo tôi đúng không.”

Tô Du xuống xe, cười nói: “Anh đừng nói vậy, lời tôi nói đều là thật, toàn khen ngợi đồng chí Sở Hồng ấy chứ. À, lâu rồi tôi không đến ban thư kí, đồng chí Sở Hồng có khỏe không?”

“…” Sắc mặt thư kí Thạch tối lại, “Tôi khuyên cô đừng tưởng rằng quan hệ mình với thư kí Tống tốt đẹp mà lên mặt, bàn về chức vụ, chức vụ tôi cao hơn cô.”

“Đúng vậy, tôi biết mà, anh là lãnh đạo.” Tô Du nghiêm túc gật đầu.

Thư kí Thạch cảm giác như mình vừa đấm vào bông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận