Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 358. Đón người

Chương 358. Đón người


Tô Du nhìn anh ta, nói: “Thư kí Thạch, thật ra có mấy lời này, tôi phải nói cho anh rõ.”

“Năng lực của anh thật sự không ổn. Bàn về năng lực, anh kém thư kí Nghiêm. Bàn về bằng cấp, anh kém thư kí Tống, thậm chí còn chẳng bằng em vợ Sở Hồng. Anh tin là mình có thể trở thành thư kí bí thư tương lai à?”

Mặt thư kí Thạch đen thui.

“Sự thật mất lòng, anh cũng đừng giận. Dù sao cũng không phải ai cũng thành thật được như tôi. Anh ngần này tuổi rồi, vẫn chưa tranh thủ thời gian chuyển xuống, vẫn còn làm thư kí, thế là sao đây? Thư kí Nghiêm đúng là thông minh, mới 30 tuổi đã trực tiếp chuyển xuống, kiểu gì cũng đạt thành tích trước khi sang tuổi 40. Thư kí Thạch, anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Mình nghĩ Tô Du dùng nghĩa thứ hai.

Thư kí Thạch: “… Cô nói vậy có mục đích gì?”

“Tôi có mục đích gì được chứ, tôi là người sắp đi học đại học, tôi lại không thể cướp vị trí của anh. Tôi làm vậy vì bị anh nhìn chằm chằm suốt ngày đấy. Mong anh ổn để tôi ổn, mọi người đều ổn?”

Tô Du dứt lời, bèn xua tay: “Thôi, tôi về ăn cơm trước. Thư kí Thạch, anh suy nghĩ kĩ lời tôi nói đi. Dù sao anh cũng không thể thông minh hơn thư kí Nghiêm được.”

Sau đó cô ngồi lên yên xe đạp, để Tô Đại Chí phóng đi thật nhanh.

Lòng thư kí Thạch rối bời, có hơi bàng hoàng.

Anh ta chợt nhận ra mình tìm Tô Du là để cảnh cáo cô sau này thành thật một chút, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Tô Du mắng ngược một trận.

“…”

Bên Thượng Hải, thư kí Tống ở Thượng Hải liền năm ngày mới giải quyết xong việc.

Sau khi kết thúc công việc, đồng chí ở Thượng Hải còn đưa thư kí Tống đi thăm thú một vòng: “Đồng chí Đông Chinh, sau này có cơ hội thì sang chỗ chúng tôi, anh nhìn đi, nơi đây nhộn nhịp biết bao. Mua gì cũng có.”

Thư kí Tống cười bảo: “Mua gì cũng có,\ nhưng cái chính là không có tiền.”

“Anh khiêm tốn thế. Tôi thấy anh mua nhiều phết mà.” Đồng chí đi cùng cười nói.

“Vì khó lắm mới sang đây được một chuyến còn gì, tôi mang chút quà về cho ba mẹ với người thương. Mua cho mình thì lại tiếc tiền. Bây giờ tôi đang phải thắt lưng buộc bụng đây, chỉ có thể nhờ vào đồng chí các anh mang đến hi vọng cho chúng tôi thôi.”

Một người đàn ông yêu gia đình luôn nhận được sự yêu mến và tôn trọng từ người khác.

Đồng chí đi cùng cười bảo: “Ầy, đồng chí Đông Chinh anh đúng là một đồng chí tốt. Nhưng những cây nấm trước đó anh giới thiệu với người ta là giống hiếm thật ư?”

“Đúng thế, đây đúng là giống hiếm ở bên tỉnh Giang Đông chúng tôi. Vô cùng quý hiếm. Nhất là lúc phơi khô xong, căn bản là nhẹ bẫng luôn ấy.”

“Sao mà tôi lại nghe rằng loài nấm đó đầy ở núi Mãn Đại.”

“Nấm cũng chia thành các loài khác nhau, loài nấm anh nói là nấm khác. Chúng tôi còn phải nhờ chuyên gia thực vật học giúp phân biệt nấm đấy. Như bạn bè quốc tế nói đó, cần chú ý khoa học. Chúng tôi cũng sẽ mời các chuyên gia dược để cùng vào núi tìm thổ sản có giá trị làm thuốc.

Những việc này cần nhất là tài nguyên nhân lực.” Các đồng chí nông dân già ở quê, ai cũng là nhà thực vật học, ai cũng là dược sĩ.

Đồng chí Thượng Hải cười bí hiểm, “Đồng chí Đông Chinh này, mong rằng lần sau chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác với nhau. À, nếu sau này có dịp, đồng chí Đông Chinh có sang bên này phát triển không?

“Tôi nghe theo sự sắp xếp của cơ quan.”

Buổi tối lên tàu, thư kí Tống bắt đầu nóng lòng về đến nhà, mới quen người yêu mà đã cả tuần không gặp rồi.

Buổi chiều ba ngày sau, thư kí Tống mới bước xuống tàu.

Anh thấy cả người hôi hám, khó chịu. Nhưng nghĩ đến chuyện đã được về nhà, mai có thể gặp người thương, anh lại thấy có năng lượng hơn, xách bao hành lý của mình bước ra khỏi ga.

Đi đến cửa ga, anh đang chuẩn bị nhìn xem có cái xe buýt nào không thì đã có người vỗ vai.

Anh quay đầu nhìn, hai mắt trừng to, sáng rỡ.

“Đồng, đồng chí Tiểu Tô!”

Tô Du nghiêm túc nói: “Em đến đây thay mặt đơn vị kiểm tra tình hình công việc của anh. Xem anh có lười biếng không. Bây giờ trông anh thế này, chắc hẳn là vất vả lắm.”

Môi thư kí Tống hơi hé, không thốt nên lời.

Anh không hề biết rằng, Tô Du sẽ đến đón anh.

Người thương đến đón anh…

Thật tuyệt khi có người thương.

Tô Du cười nói: “Ngốc ghê, mau về thôi. Anh có đói không, em đưa anh đi ăn gần đây nhé?”

Thư kí Tống hết lắc lại gật.

“Vậy cuối cùng là đói hay không thế?”

“Anh không đói, nhưng anh muốn ăn cơm với em.”

Tô Du bật cười: “Được thôi, vậy mình đi ăn chút gì đi. Nghỉ một lúc.”

Tô Du nói rồi nắm tay anh bước ra ngoài.

Là một người bạn gái, cô cũng đã làm tròn phận. Chỉ là đứng đón thôi mà, có cần phải xúc động vậy không.

Yêu cầu của đồng chí thời này thấp thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận