Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 361. Làm mai 3

Chương 361. Làm mai 3


Bí thư Hách buồn bực nói: “Cho ai đây, con gái chúng ta đều được gả đi rồi, có con luôn rồi.”

“Cho thư ký hiện tại của ông, Tiểu Tô đó.”

“…”

Bí thư Hách ngạc nhiên: "Làm mai cho cô ấy, vậy tại sao lại đến nhà chúng ta bàn việc?”

"Vậy mới nói, chủ nhiệm Tiêu nói gia đình bên kia muốn làm như trước đây, tổ chức một buổi giới thiệu hai bên. Không tìm ông thì tìm ai đây? Cô thư ký cũng đã 27 tuổi rồi, cần phải kết hôn rồi nha. Ông làm lãnh đạo mà cũng không biết quan tâm nhân viên của mình là sao, vậy mà xứng để làm lãnh đạo à?"

“… Nhà bên kia là ai?”

“Còn ai được nữa, dĩ nhiên là nhà họ Tống cùng khu với chúng ta rồi, con trai bọn họ cũng đang gặp khó khăn đó.”

“…” Bí thư Hách lập tức nghiêm túc: “Chuyện này sao được, thư ký của tôi và thư ký của Tiểu Khâu gặp mặt…”

Vợ bí thư Hách bắt đầu tức giận: “Sao sao, ông còn bàn lùi cái gì nữa. Thư ký của ông không thể có được người yêu, còn không phải do có một cấp trên khó chịu như ông sao? Gia đình họ Tống điều kiện không tồi, họ muốn xem mắt thì chúng ta làm một buổi xem mắt đi. Với lại tôi cũng xem qua Tiểu Tống rồi, tuổi của hai đứa rất hợp nhau nha."

Bà tháo tạp dề xuống, ngồi xuống bên cạnh bàn: "Dù sao tôi cũng đã đồng ý rồi. Lão Hách, ông cũng sắp phải về hưu rồi, quản nhiều như vậy làm gì chứ?"

Bà cũng có suy tính của chính mình, lão Hách đang muốn về hưu, mai sau người đi là trà lạnh. Hiện tại nếu có thể kết thân thì kết thân nhiều một chút. Sau khi cùng chủ nhiệm Tiêu trò chuyện, nếu mọi chuyện thành, sau này giữa hai bên cũng có một đoạn ân tình. Như vậy cũng tốt.

"Ngày mai ông gọi Tiểu Tô đến nhà ăn trưa đi. Tôi cũng nói với lão Tiêu sắp xếp Tiểu Tống đến đây ăn cơm. Sắp xếp cho cả hai một buổi gặp mặt, chúng ta ở giữa dẫn dắt, chỉ cần hai người nhìn nhau không thấy chán ghét thì buổi xem mắt này xem như thành."

Bí thư Hách: “…”

Đời này bí thư Hách đã làm qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa từng làm mai cho ai bao giờ.

Lần này lại là tìm đối tượng cho thư ký của mình, nhìn chung vẫn cảm thấy kì lạ. Hơn nữa ông cũng suy xét đến nhiều việc. Ông giới thiệu Tiểu Tống cho chính cấp dưới của mình - Tiểu Tô, không chừng sẽ khiến cho mọi người xung quanh nghi ngờ ông có mục đích gì đó.

Vào buổi tối lúc chuẩn bị ngủ, ông không thể không nói chuyện lại với vợ mình.

“Ông nói vậy là sao, ai bắt Tiểu Thạch kết hôn? Lão Hách này, sau khi ông trở thành bí thư, sao nói chuyện càng lúc càng khó hiểu vậy. Lúc trước tổ chức buổi xem mắt cho hai chúng ta, người lớn cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.”

Bí thư Hách nói: “Có khi là do Tiểu Tống cố tình, muốn nhờ vào chuyện này để tôi giúp đỡ...”

“Có ai sẽ lấy hạnh phúc cả đời mình để làm bước đệm thăng tiến? Nếu thật sự là như vậy, sao Tiểu Tống không tìm một người trong tỉnh để kết hôn. Mẹ cậu ta làm trong hội Liên hiệp phụ nữ tỉnh đó.

“…”

Bí thư Hách bị nói đến cứng họng, cảm thấy có lẽ bản thân mình đã nghĩ nhiều rồi.

Mặc dù trong lòng ông vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng mà mọi chuyện đều đã được bàn tính xong, vợ ông cũng đã hứa với bên Tiểu Tống rồi. Nếu mà chuyện này không thành, lúc gặp mặt với nhà họ Tống cũng cảm thấy khó xử.

Được rồi, làm mai thì làm mai, chưa chắc cả hai sẽ thành đôi đâu.

Ngày hôm sau đi làm, sau khi Tô Du báo cáo xong công việc, bí thư Hách liền nghiêm túc hỏi: “Tiểu Tô, năm nay cô cũng không còn nhỏ nữa đúng không?”

“…” Lời mở đầu này có chút gây sát thương nha. Tô Du gật đầu: “Vâng, vài ngày nữa là sinh nhật lần thứ 27 rồi.”

“Đúng là không còn nhỏ nữa.” Bí thư Hách rít một hơi thuốc.

Tô Du: “…”

“Đúng rồi, trưa nay đến nhà tôi dùng bữa đi, thuận tiện bàn chuyện công việc luôn.”

Tô Du lập tức há hốc mồm: “Sao, sao lại có thể làm phiền ngài như vậy được, không thì sau khi ăn trưa xong tôi sẽ qua bàn công việc với ngài?”

“Không sao đâu, cùng nhau dùng bữa cơm. Vợ của tôi rất quan tâm đến cô. Cô đến ăn cùng chúng tôi đi.” Bí thư Hách nói tiếp cũng có chút xấu hổ.

Tô Du ngại ngùng cúi đầu: “…Vâng, cảm ơn bí thư Hách.”

Giữa trưa vừa tan làm, bí thư Hách liền cùng Tô Du đi về nhà. Vừa đi ông vừa sắp xếp lại từ ngữ trong đầu.

“Tiểu Tô, tôi nhớ hình như cô và Tiểu Tống có quen biết nhau.”

“Ngài nói chính là thư ký Tống sao, vâng ạ, chúng tôi có thể xem là bạn bè. Nhưng mà từ sau khi ngài lên làm bí thư, chúng tôi không còn liên hệ nữa.”

“Ừ, hôm nay cậu ấy cũng đến đây ăn cơm. Lúc đó hai người tự nhiên chuyện trò đi, người trẻ nhiều đề tài để nói.”

Tô Du tò mò nhìn ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận