Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 37. Mặt mày xám tro

Chương 37. Mặt mày xám tro


Hơn nữa chuyện này truyền ra ngoài thì cô em chồng cũng không chiếm lý, sau này người ta biết danh tiếng của cô ta rồi thì làm sao còn tìm chồng được nữa. Bọn họ cũng không muốn nuôi cô em chồng cả đời.

Cho dù không ăn lương thực trong nhà nhưng giường ngủ cũng phải chiếm một cái.

Nhà lão Lưu cũng không chỉ cô em chồng này, bọn họ cũng có con gái của mình, nếu như chuyện này làm ầm lên thì sau này danh tiếng của con gái nhà mình cũng không tốt.

Tô Du liếc bọn họ một vòng, sau đó đi đến phía sau ghế dựa vào, "Dù sao nhà chúng tôi không phục vụ bà cô. Nếu như Lưu Mai muốn trở về để sống qua ngày thì cô ta phải sửa đổi, trở lại sống đàng hoàng với nhau. Đối đãi với Đại Chí cho thật tốt, bằng không thì đau dài không bằng đau ngắn, giải tán sớm một chút sẽ tốt hơn."

Lưu Đại Dũng tức giận nói, "Không thể nào! Lưu Mai nhà chúng tôi không đi làm thủ tục thì xem nhà các người làm gì!"

Tô Du không thèm để ý chút nào nói, "Vậy hãy để cho cô ta ở nhà lão Lưu các người đi. Dù sao nhà lão Lưu các người cũng không ngại cô ta ở lại thì nhà chúng tôi cũng không nóng nảy. Chỉ cần không trở lại nhà chúng tôi làm chuyện chán ghét là được. Cũng không biết các người có thể nuôi mấy năm."

Người nhà lão Lưu, ". . ."

Thật là quá vô sỉ, nhà lão Lưu bọn họ sao lại đụng phải sui gia lòng dạ đen tối như vậy chứ.

Chị dâu cả Lưu nhìn Tô Đại Chí nói, "Đại Chí, em cũng không muốn cùng Lưu Mai sống qua ngày sao? Các người là tự do yêu đương mà!"

Ánh mắt Tô Du cứ nhìn Tô Đại Chí, "Đại Chí nhà tôi biết ai tốt với nó. Trong lòng nó biết rất rõ."

Tô Đại Chí kiên định nói, "Tôi nghe lời chị." Dù sao chị sẽ không hại anh ta.

Nghe được lời của Tô Đại Chí, chị dâu cả Lưu cũng biết chuyện này không xong. Mấu chốt chính là Tô Đại Chí, bây giờ Tô Đại Chí cũng không cùng cô em chồng một lòng. Cô em chồng muốn trở về nhà chồng đúng là khó khăn.

Bên ngoài đã nấu cơm xong. Tô Lâm nhìn một cái, nhỏ tiếng nói, " Chị, cơm chín rồi."

"Được rồi, vậy chúng ta ăn cơm đi. Sui gia, các người tới quá đột nhiên nên cũng không chuẩn bị cho các người. Các người hãy về sớm ăn cơm đi. Tôi cũng không giữ các người ở lại." Tô Du đứng lên nói.

Lời đã nói đến mức này, người nhà lão Lưu cũng biết không chiếm được thứ gì tốt.

Vốn dĩ còn nghĩ nhà họ Tô sẽ đi đón Lưu Mai trở lại, kết quả bây giờ là Lưu Mai muốn trở lại, còn phải xem sắc mặt người nhà họ Tô.

Đây đều là chuyện gì thế.

Chị dâu cả Lưu cắn răng nói, "Chị cả bên sui, tôi cũng không nói gì. Như vậy đi, để cho Đại Chí buổi chiều tan việc đi qua nhà chúng tôi đón Lưu Mai về nhé. Sau này chuyện của Lưu Mai chúng tôi sẽ không nói câu nào, các người muốn làm thế nào thì làm."

Chồng cô ta là Lưu Đại Dũng mặc dù cảm thấy có chút bực bội, nhưng mà bây giờ cũng không còn khí thế gì, bèn nói theo, "Để cho Đại Chí đi đón, chuyện này chúng tôi coi như chưa xảy ra."

Tô Du cười một tiếng, "Tự đi thì tự về. Nếu như đường trở về nhà chồng cũng không nhớ thì không cần làm con dâu nhà chúng tôi đâu."

". . ."

Mấy người nhà lão Lưu nhất thời tức đến thiếu chút nữa nôn ra máu.

Chắc chắn trước kia bà chị nhà lão Tô giả bộ, giả bộ hiền lành thật thà, đây là giả heo ăn thịt hổ mà. Lừa Mai Tử nhà bọn họ vào cửa rồi cứ thế dày vò.

Nhà lão Lưu bọn họ quá xui xẻo!

Nhà lão Lưu tới với khí thế hung hăng như khi đi lại ảo não. Người ở bên trong đại viên đều ngước cổ nhìn bọn họ rời đi, sau đó thảo luận chuyện này.

Thím Lưu ngăn chị dâu cả Lưu, "Tú à, thế nào rồi?"

"Thím Hai, nhà lão Tô này chính là một ổ sói!" Chị dâu cả Lưu thở phì phò rời đi.

Hôm nay cô ta tức muốn nổ phổi.

Thím Lưu nhìn đám cháu nhà mình rời đi, há miệng cũng không biết nói gì. Nhiều người tới như vậy cũng không giải quyết được nhà lão Tô. Vậy trước kia bà ta chịu chút thua thiệt cũng không có gì mất mặt.

Người của nhà họ Lưu đi rồi, Tô Du cũng cùng người nhà ăn cơm.

Tô Đại Chí còn có chút hoảng hốt, bọn anh vợ hung dữ kia cứ thế rời đi rồi sao?

Hơn nữa còn là mặt mày xám tro rời đi, không chiếm được một chút tiện nghi nào.

Trước kia anh ta luôn sợ mấy người này, không nghĩ tới bọn họ cũng chỉ có vậy. Không có gì đáng sợ cả. Gặp chị cả nhà mình thì ai cũng sợ hãi, toát hết mồ hôi.

Vào lúc này, ánh mắt Tô Đại Chí nhìn Tô Du chỉ có sùng bái và lệ thuộc.

Tô Du vừa ăn cơm, vừa nói, "Chị nói, có chị ở đây thì không ai có thể ăn hiếp các em. Đại Chí, em nghe chị, qua mấy ngày nữa Lưu Mai tuyệt đối sẽ trở về, sau này cô ta cái gì cũng sẽ nghe lời em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận