Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 370. Tự chuốc lấy mất mặt

Chương 370. Tự chuốc lấy mất mặt


Chị ta thậm chí cảm thấy, nếu không phải Tiểu Tô làm thư ký cho bí thư Hách thì không chừng hiện tại Tiểu Tô sẽ trực tiếp thành thư ký của thị trưởng Trần cũng nên.

Tô Du đương nhiên là không muốn làm thư ký cho thị trưởng Trần. Cô làm thư ký cho bí thư Hách cũng là vì thấy bí thư Hách sắp về hưu, cho nên khi ông ấy còn làm việc liền xin làm thư ký để luyện tay một chút. Muốn để cô đi theo lãnh đạo lâu dài, cô cũng không muốn.

Cho dù làm thư ký cho người ta thì cô cũng muốn chọn người. Lãnh đạo của cô cũng không thể là người quá mức cứng nhắc, bảo thủ được. Đi theo dạng lãnh đạo này, chỗ để cô phát huy tài năng quá nhỏ. Thời gian bỏ ra cũng thật lãng phí.

Sau khi cùng thư ký Tống đi ăn trưa, hai người cũng không ngồi tại trong căn tin mà là mang cơm đi ra ngoài, chuẩn bị tìm bóng cây ngồi ăn.

Tiểu Chu còn muốn đi ăn cùng liền bị chủ nhiệm Tiêu kéo lại, "Tiểu Chu à, đi theo cô ăn cơm đi, lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện với nhau."

Tiểu Chu: "..."

Thư ký Tống nghe động tĩnh sau lưng, mặt cười tủm tỉm lôi kéo người mình yêu đi ra ngoài.

Ra đến dưới bóng cây bên ngoài, tìm ông bảo vệ mượn ghế ngồi xuống, thư ký Tống liền lựa rau xanh trong bát mình sang bát Tô Du, biết Tô Du không thích ăn thịt mỡ, liền lựa hết phần thịt dù chỉ một sợi cũng lựa ra chuyển sang bát của cô.

Tô Du thì đem phần cơm trong bát của mình chuyển qua cho anh.

Hai người ăn cơm với nhau, suốt quá trình cũng không có mở miệng nói chuyện, chỉ là cùng nhau cảm thụ khung cảnh yên tĩnh.

Sau khi cơm nước xong xuôi, thư ký Tống liền cầm lấy hộp cơm của hai người mang ra vòi rửa. Rửa bát đũa sạch sẽ, liền cùng Tô Du ngồi nói chuyện phiếm, những người đi ngang qua cũng nhìn một chút. Cảm thấy một đôi nàyrất có tướng phu thê.

Tiếp nhận ánh mắt của mọi người, thư ký Tống hơi có cảm giác mở mày mở mặt, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Cuối cùng cũng không cần che che giấu giấu, anh muốn tất cả mọi người đều biết anh là người đã có người yêu. Không phải kẻ độc thân nữa.

"Đồng chí Tiểu Tô, thứ bảy tuần này là sinh nhật em, chúng ta có thể cùng đón với nhau không?"

Tô Du đang mải suy nghĩ về việc của Lý Mai, nghe nói như thế liền giật mình: "Sinh nhật của em?"

À, đúng rồi, là sinh nhật nguyên chủ, hai ngày nay cô đều bận rộn nên quên mất.

Thư ký Tống nói, " Sinh nhật của mình cũng không nhớ rõ?"

"Rất nhiều năm rồi em không đón sinh nhật." Tô Du nói. Những năm nay nguyên chủ lo liệu việc nhà, làm gì còn thời gian để nghĩ đến sinh nhật.

Về phần bản thân cô trước kia, chính là người nhà cho tiền, cô mời bạn bè đến tổ chức tiệc vui chơi giải trí. Chơi bời mãi, quên luôn chuyện sinh nhật.

Dù sao sinh nhật đối với cô có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng mà đều không phải trôi qua như một ngày bình thường sao, cũng không có gì ghê gớm.

Cô thuận miệng nói một câu lại khiến thư ký Tống đau lòng.

Trước kia tại căn cứ địa, thời gian đó khó khăn như vậy, sinh nhật của anh cũng không quên. Đám đồng bạn đi tìm quả dại, cùng anh chúc mừng sinh nhật. Mẹ anh sẽ còn cố ý chừa cho anh một miếng bánh nướng, ở phía trên chấm mấy chấm đỏ coi như là ăn bánh sinh nhật.

"Đồng chí Tiểu Tô, anh giúp em tổ chức sinh nhật. Về sau hàng năm anh đều cùng em chúc mừng. Anh cam đoan cả một đời đều cùng em đón sinh nhật."

Tô Du kinh ngạc nhìn anh, hiển nhiên là không hiểu tại sao anh lại đột nhiên nói vậy.

Nhưng mà lời này vẫn khiến cho nội tâm cô ấm áp: "Nhìn anh thành tâm thành ý như thế thì em đành đồng ý với anh vậy."

Thư ký Tống cười đến mặt mày nở hoa.

Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì thấy thư ký Thạch, Cao Ái Quốc và Hình Khải từ bên ngoài đi vào.

Thư ký Thạch vừa tiến đến liền nhìn thấy một đôi, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được đi tới: "Thư ký Tống, thư ký Tô, tâm trạng của hai người thật là tốt."

Thư ký Tống cười nói, "Tất nhiên ăn cơm no tâm tình sẽ tốt. Lão Thạch, tâm trạng anh không tốt sao? Không phải là không nỡ rời xa thị trưởng Trần đó chứ."

Thư ký Thạch siết thật chặt nắm đấm.

Tô Du đứng lên cười nói, "Thư ký Thạch, lần trước tôi đã đề xuất ý kiến với anh, cho anh đi xuống phía dưới xông xáo. Không nghĩ tới cơ hội này tới nhanh như vậy. Kỳ thật chuyện này không phải chuyện xấu, phía dưới cơ hội vẫn có rất nhiều. Thư ký Nghiêm làm không tệ, bí thư Hách còn thường xuyên khen anh ấy đó."

Thư ký Tống gật đầu: "Đúng vậy. Có năng lực ở nơi nào cũng sẽ làm tốt."

Thư ký Thạch: "..."

Tự chuốc lấy mất mặt, thư ký Thạch tức giận xoay người rời đi. Anh ta thề, dù là đi phía dưới cũng sẽ làm tốt hơn, một ngày nào đó phải giẫm hai người này dưới lòng bàn chân mới được.

Quay lại nhìn Cao Ái Quốc cùng Hình Khải, trong lòng anh ta âm thầm cười lạnh, coi như là bị điều đi rồi, phía bên mình vẫn có người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận