Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 372. Đón sinh nhật 1

Chương 372. Đón sinh nhật 1


Buổi tối cơm nước xong, Lý Mai xách giỏ thức ăn đi ra cửa.

Bên nhà họ Tô cũng mới cơm nước xong, bởi vì còn có hai ngày nữa là Tô Lâm phải thi cho nên chuyện rửa bát được giao cho Tô Đại Chí.

Tô Đại Chí đang bận thì nhìn thấy người tới cửa có hơi quen mắt. Anh ta vừa nghe là tìm chị cả nhà mình, nhớ ra một đồng chí công tác cùng đơn vị với chị cả nên vội vàng mà mời người ta vào trong nhà.

Lưu Mai lớn bụng đi rót nước nóng.

Lúc Tô Du đi ra từ trong nhà, Lý Mai đang cầm cốc trà uống nước.

Lý Mai thấy Tô Du thì đứng lên theo bản năng, trong mắt lộ vẻ kích động cùng cảm kích. Mình có thể có được hôm nay là dựa vào Tô Du. Nếu không phải Tô Du giúp mình giật dây, xây dựng mối quan hệ với nhà họ Chu, nếu không phải Tô Du giúp mình bày mưu tính kế để mình bình tĩnh thì mình nào có được như bây giờ.

"Tô Du."

Tô Du không nghĩ tới Lý Mai sẽ đến cửa, cô cười nói: “Chị Mai, sao chị tới vào đêm hôm khuya khoắt vậy."

"Muốn tìm em nói chuyện một chút. Chị mang chút thịt muối nhà chị làm cho em." Lý Mai cầm lên, lấy đồ bên trong giỏ thức ăn ra ngoài.

Tô Du vội vàng ngăn lại: “Chị Mai, chị làm như vậy, em giận đấy."

Lý Mai dừng lại tay, có hơi không biết làm sao.

Những người khác nhà lão Tô nhìn họ với vẻ không hiểu.

Tô Du nói: “Mọi người đều về phòng đi."

Mọi người vội vàng không nói hai lời đi vào trong phòng.

Tô Du chờ mọi người đều đi rồi, cô mới kéo Lý Mai ngồi xuống: “Chị Mai, em biết hôm nay chị tới là để làm gì. Lúc em nghe được tin tức, em cũng thật mừng thay cho chị. Hai chị em ta đều là nữ đồng chí, biết nữ đồng chí đi con đường này sẽ gặp bao nhiêu khó khăn. Lúc em ở chỗ thư ký trưởng, chị cũng có quan hệ tốt với em. Em không giúp chị thì giúp ai?"

Lý Mai lại kích động, lại cảm động: “Chị thật sự không ngờ lại được."

"Mười năm mài một kiếm. Chị Mai, đây là năng lực của chị. Đúng lúc hôm nay chị tới, em cũng nói một chút cùng chị. Em cũng không biết rõ nguyên nhân thư ký Thạch rời đi, nhưng em đoán có thể là do phạm sai lầm. Cho nên sau này khi chị ở bên cạnh thị trưởng Trần, chị cố gắng thị trưởng Trần nói gì thì chị làm đấy."

Lý Mai vội vàng gật đầu, ghi tạc lời cô trong lòng. Bây giờ, dưới cái nhìn của Lý Mai, Tô Du nói gì cũng là lời vàng ngọc.

"Không nên nhiều chuyện cũng không cần nói nhiều lời của ai. Yên tâm chịu đựng đến sau khi thị trưởng Trần về hưu, vị trí của chị Mai sẽ tăng lên."

"Được, chị nghe theo em tất."

Lý Mai nghiêm túc nói.

Tô Du cười nói: “Vì sao lại nói nghe em chứ. Đây là em đề nghị chị, chị tham khảo một chút. Sau này em đến trường học, cơ hội hai chị em gặp nhau có thể sẽ ít đi."

"Đến trường học không phải là vẫn còn ở tỉnh thành sao. Sau này có gì khó khăn, em cứ đến tìm chị." Lý Mai lập tức vỗ ngực nói.

"Sao có thể để chị thêm phiền phức được. Em không có việc gì." Tô Du cười nói.

Lý Mai nói: “Chuyện của em không phiền phức. Bây giờ tim chị đây còn đang nhảy bình bịch này."

Bởi vì thời gian đã quá muộn, Tô Du thúc giục Lý Mai về nhà, còn dặn dò Lý Mai cố gắng bớt tiếp xúc với cô khi còn ở đơn vị. Đây cũng là vì lo nghĩ cho Lý Mai. Cô cũng không lấy đồ mà để Lý Mai mang về để bồi bổ thân thể cho con gái ở nhà. Đứa trẻ sắp thi nên phải ăn uống tốt một chút. Lý Mai cảm động nói: “Chị muốn nhận em làm em gái ruột của chị." Em gái ruột cũng không đến mức này.

"Em sẽ luôn gọi chị là chị Mai."

Lý Mai cảm động gật đầu: “Tô Du, cám ơn em, thật sự cám ơn em."

Tô Du tiễn Lý Mai đi, cô trở về phòng, lấy quyển sổ nhỏ của bản thân ra, rồi ghi thêm tên thư ký Lý Mai của thị trưởng vào trong các mối quan hệ của những người trong chính phủ thành phố.

Sinh nhật của Tô Du là hai mươi lăm tháng sáu, vào thứ bảy. Trùng hợp là lúc Tô Lâm thi tốt nghiệp trung học cơ sở. Ngày hôm đó trùng có hai sự kiện.

Nhưng ở trong mắt người nhà lão Tô, đương nhiên sinh nhật của chị là chuyện lớn.

Những năm trước đây, bọn họ đều không có lương tâm, chưa chúc mừng sinh nhật cho chị gái. Bây giờ có nói gì cũng phải bổ sung.

Sáng sớm, lúc ăn cơm, người một nhà bắt đầu thương lượng chuyện này, Tô Du vừa ăn trứng gà vừa nở nụ cười nói: “Chuyện gì cũng không lớn bằng chuyện Tiểu Lâm nhà chúng ta thi. Để anh hai em đèo em đi thi bằng xe đạp của chúng ta."

Tô Lâm hưng phấn không thôi.

"Cám ơn chị! Chị, em bảo đảm em thi đậu."

"Đừng bảo với chị bảo đảm loại chuyện này, vào lúc này có nói gì cũng đã trễ rồi. Trước học kiểu nào bây giờ thi kiểu nấy."

Tô Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận