Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 373. Đón sinh nhật 2

Chương 373. Đón sinh nhật 2


Lưu Mai lại không quan tâm nhiều: “Chị ơi, hôm nay là sinh nhật chị. Có phải chúng ta cần chúc mừng, mua một chút gì đó ăn ngon để chúc mừng không."

Lưu Mai vừa mới dứt lời thì không nhịn được nuốt nước miếng một cái. Từ khi Lưu Mai có con thì càng ngày càng tham ăn.

Tô Du nhìn bụng của Lưu Mai: “Đại Chí, lát nữa em đi mua chút thịt về, buổi tối hai người các em tự nấu cơm, tự ăn ở nhà."

Tô Đại Chí vội vàng đáp, sau đó hỏi: “Chị ơi, vậy còn chị?"

"Chị á? Tự chị ăn sinh nhật thôi."

Người nhà lão Tô giật mình nhìn chằm chằm cô. Tô Tiểu Chí nói: “Chị ơi, chị không sinh nhật cùng chúng em ạ?"

"Cùng mấy em á, không phải là vẫn tự chị bỏ tiền cho mình sao, có ý gì?"

Người nhà lão Tô: "..."

Thời đại nay chỉ có nghỉ vào chủ nhật, cho nên cho dù là thứ bảy thì cũng phải đi làm. Tô Du đi làm cả một ngày, cô mới đi ra cửa chờ thư ký Tống rồi hai người cùng ra ngoài tổ chức sinh nhật.

Tô Du mới tới cửa, cô đã thấy thư ký Tống đang chờ ở nơi đó, trên người mặc áo sơ mi ca-rô màu đỏ.

Tô Du thấy thư ký Tống thay bộ quần áo khác, tò mò nói: “Đồng chí Đông Chinh, hôm nay là sinh nhật em cũng là sinh nhật anh. Em còn không thay quần áo."

"Anh mang cho em rồi." Thư ký Tống chỉ chỉ cái túi treo trên xe mình.

"Đi, đi tìm một chỗ thay quần áo."

Tô Du cười híp mắt ngồi lên xe đạp. Hai người tìm một chỗ trong cửa hàng tổng hợp, cô ở trong nhà vệ sinh thay váy liền ca-rô màu đỏ do thư ký Tống mua.

Cô soi gương ở trong cửa hàng tổng hợp, sau đó quay đầu và cười híp mắt nhìn thư ký Tống. Cô không nhịn cười được, anh vẫn biết theo kịp thời đại, còn biết mặc trang phục tình nhân.

Thư ký Tống ngồi lên xe đạp lần nữa rồi cười hì hì nói: “Đã mua lâu rồi, mua về từ Thượng Hải, nhưng hai món đồ này không liên quan đến nhau nên anh một mình tìm thợ may bảo người ta làm riêng cho anh. Vốn dĩ anh định trở về sẽ đưa cho em nhưng không phải là anh phải làm ra vẻ không có người yêu sao, nên anh đành giữ lại không đưa cho em. Nay đúng dịp sinh nhật em nên anh quang minh chính đại mặc vào."

Tô Du kiêu ngạo nói: “Không phải anh nói em mặc màu đỏ không đẹp sao?"

Thư ký Tống nhất thời xấu hổ. Chuyện ngày nào đã bao nhiêu năm trước rồi mà cô vẫn còn nhớ?

Thư ký Tống nghẹn lời một câu cũng không nói được.

Không lẽ nói, lần đầu thấy em mặc đồ màu đỏ, tim anh liền rung động, lúc đó còn ngu ngốc, không biết đó là cảm giác động tâm cho nên mới nói ra những lời tự vả miệng đó.

“Mà này, em mặc đồ màu đỏ đúng là xấu lắm sao?” Tô Du tiếp tục hỏi.

Thư ký Tống không còn cách nào, chân đạp xe có chút như nhũn ra, "Rất đẹp! Đẹp đến nỗi về sau ngày nào anh cũng muốn nhìn một lần."

Lúc này Tô Du mới hài lòng, cô nói làm sao cô có thể khó coi như vậy chứ.

Cô lén lút véo eo thư ký Tống một cái, "Từ nay về sau ở trước mặt em phải luôn thành thật, có gì nói đấy!"

“Được được được, tát cả nghe theo em.” Thư ký Tống vội vàng nói, chỉ cần cô không lật lại nợ cũ là được.

Có quá nhiều nợ cũ trong quá khứ.

Lỡ như thời thế xoay chuyển, nhớ về thời gian ầm ĩ trước đó, người yêu lại chê anh thì làm sao.

Thư ký Tống quyết định sau này mọi chuyện đều nghe theo người yêu, để cho cô không có cơ hội chê bai những điều ngớ ngẩn mà anh đã làm trước đây.

Nếu sớm biết anh sẽ có ngày hôm nay thì anh nhất định sẽ tâng bốc người yêu lên vị trí thật cao.

Thư ký Tống đã sớm chọn quán để ăn cơm, là ở tiệm cơm Phương Đông. Lợi dụng mối quan hệ của thư ký Chu, bọn họ còn đặt một phòng riêng nhỏ. Đây là phòng riêng thường dùng cho các bữa tiệc khi có lãnh đạo đến, hiếm khi được sử dụng.

Trong căn phòng đơn nhỏ, bày một cái bàn tròn.

Hai người đến sớm nên đồ ăn nhanh chóng được mang lên.

Ở giữa bàn tròn có khay to khay nhỏ đựng bánh bao, phía trên có điểm chút màu đỏ. Bên cạnh còn đặt một tô mì lớn, ngoài ra còn có một chén cháo gà và một dĩa rau cải xào.

Thường ngày hai người ra ngoài cũng chưa từng ăn nhiều như vậy. Nhưng mà thư ký Tống cảm thấy đây là lần đầu tiên cùng đón sinh nhật với người yêu, cũng không thể để người yêu thiệt thòi được. Vốn là định mời bạn bè tới, nhưng không thể bỏ được cơ hội cả hai ở chung một chỗ, vì vậy dứt khoát gọi thêm món ăn, cả hai sẽ có thêm thời gian gần gũi để ăn xong bữa.

"Mì trường thọ nhất định phải ăn hết. Còn có bánh bao này nữa cũng phải ăn. Không sợ em chê cười, buổi trưa anh chạy qua nhào bột làm mì đó."

Tô Du nhìn chằm chằm cái bánh bao này liền nhớ tới cái bánh sinh nhật mình đã từng ăn. Cô phát hiện bánh sinh nhật nhiều như vậy nhưng nhìn kỹ thì đều không bằng cái bánh bao sinh nhật tầm thường trước mặt này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận