Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 376. Không nỡ

Chương 376. Không nỡ


Tô Du thở dài nhìn mọi người trong nhà: “Chị sắp xếp như thế cũng do hết cách thôi, sau này chị lên đại học rồi, mặc dù có phụ cấp nhưng chắc chắn là không bằng bây giờ, mọi người phải đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua khó khăn, sau này sẽ có một ngày chị trở thành cán bộ lớn, Tiểu Chí đi làm sĩ quan, Tiểu Lâm là sinh viên đại học, Đại Chí làm lãnh đạo xưởng, gia đình chúng ta sẽ khác đi.”

Cả gia đình nhà lão Tô bị bức tranh to lớn cô vẽ ra mà nuốt nước bọt ừng ực.

Nhà lão Tô chúng ta còn có thể trở thành như thế sao?

Nhưng lời này là do chị cả nói đấy, chị hình như chưa bao giờ bốc phét cả.

Tô Lâm kiên quyết nói: “Chị, em sẽ đi làm kiếm tiền.”

Tô Tiểu Chí nói: “Chị, em không tiêu tiền nữa, em không tiêu tiền!”

Tô Đại Chí nói: “…Em cũng không mua đồ ăn vặt cho Lưu Mai nữa, Lưu Mai, em hãy tự mua đi.”

Lưu Mai nói: “…Em sẽ sinh em bé cho nhà lão Tô.”

Tô Du vui vẻ để tay lên trên bàn: “Cả nhà chúng ta một lòng cố gắng vì cuộc sống tươi đẹp.”

Mọi người đều đặt tay của mình lên bàn tay của Tô Du.

“Cả nhà chúng ta một lòng cố gắng vì cuộc sống tươi đẹp.”

Việc Tô Du thi lên đại học nhanh chóng được Tiểu Chu lan truyền ra bên ngoài.

Một vài người bạn quen biết đều đến chúc mừng cô, đến Lý Mai - thư ký của Thị trưởng cũng đến chúc mừng cô.

Sau khi trở thành thư ký Thị trưởng, hình tượng của Lý Mai đã thay đổi khá nhiều, cắt tóc ngắn, mặc áo sơ mi, quần tây và mang giày da, cách ăn mặc rất nghiêm túc và bảo thủ.

“Chị không cần đến đâu.” Tô Du nói.

Lý Mai cười nói: “Nói lời chúc mừng cũng chẳng sao cả, Thị trưởng Trần là người rất phóng khoáng.” Hơn nữa, cho dù có chút ảnh hưởng thì chị ta cũng phải đến, tại sao mình lên được vị trí này thì trong lòng mình hiểu rất rõ, nếu như sau khi lên mà cứ sợ trước ngó sau thì sau này liệu có ai còn dám đến giúp chị ta nữa chứ.

Chị ta không có năng lực gì nhưng trong lòng lại không ngu ngơ chút nào.

Trong lòng Tô Du đúng là bởi vì điểm này của Lý Mai nên mới nâng cao hơn chị ta vài phần.

“Đúng vậy, vừa rồi chị đến phòng thư ký nghe nói đồng chí Sở Hồng đã nghỉ phép rồi.”

Tô Du nở nụ cười không nói gì, chuyện của người khác cô không quan tâm cho lắm.

Lý Mai cười nói: “Nghe nói khuôn mặt bị ai đó đánh sưng lên, chị nghe đám Cao Ái Quốc nói hình như có người viết thư cho Thị trưởng Trần tố cáo thư ký Thạch và đám Cao Ái Quốc có quan hệ mật thiết với nhau.”

Lúc này Tô Du đã hiểu, sau đó bất giác bật cười, khi đó cô chỉ chia rẽ một chút mà thôi nhưng không ngờ vào thời khắc quan trọng lại có tác dụng lớn như thế.

Nhưng mà cuộc sống sau này của Sở Hồng ở phòng thư ký cũng không dễ dàng gì, không có sự giúp đỡ của thư ký Thạch, lại bị Cao Ái Quốc và Hình Khải ghi thù, cũng không nhận được sự yêu thích của lãnh đạo.

Hai người trò chuyện một lúc thì Lý Mai bèn quay về làm việc.

Tô Du đó vào phòng làm việc nhắc nhở Bí thư Hách về lịch trình buổi chiều, bí thư Hách cũng hỏi: “Tiểu Tô, nghe nói cô thi được khá đấy.”

“Dạ cũng ổn, vừa hay thi vào trường đại học đúng ý mình.”

Bí thư Hách nói: “Cứ thế từ bỏ chức vụ của mình sao?”

Tô Du nói: “Sau này học hành xong rồi có thể bắt đầu lại từ đầu, học ra thành tích mới xứng đáng với sự tin tưởng của tổ chức dành cho tôi.”

“Ừ, đúng vậy, nghĩ đúng lắm.” Bí thư Hách hài lòng gật đầu.

Kể từ khi ông quyết định ủng hộ Tiểu Khâu thì càng ấn tượng với Tiểu Tô hơn nữa, trong trường hợp ông không cần phải lo lắng bất cứ thứ gì thì người đồng chí như Tiểu Tô quả thực là rất ưu tú, không giống như Tiểu Nghiêm cái gì cũng không dám nói, chuyện gì cũng không dám làm, Tiểu Tô luôn lên tiếng những khi cần thiết và nhắc nhở ông trên tư tưởng, công việc cũng nhanh chóng thành thạo, mối quan hệ giữa các bộ phận cũng rất hòa thuận.

Nếu như ông không nghỉ hưu thì nói không chừng sẽ thật sự không nỡ người thư ký này đấy.

Ông buồn bã hỏi: “Cô và Tiểu Tô dạo này hẹn hò thế nào rồi?”

Tô Du có chút ngại ngùng nói: “Vẫn ổn ạ, chỉ là bây giờ phải học đại học, cũng không biết sau này thế nào.”

“Cái này không cần vội, Tiểu Tống chắc không phải loại người này đâu.”

Thư Ký Tống đang công tác ở công xã bên dưới.

Đối với cán bộ đến từ Thành phố này, các đồng chí trong công xã đều rất xem trọng, nghe thư ký Tống nói muốn hiểu rõ hơn tình hình xung quanh nên đã dẫn anh đi dạo.

Lúc này mặc dù đã không còn vào vụ mùa bận rộn nhưng đồng ruộng vẫn có rất nhiều người làm việc, nhưng đại đa số đều là một vài người già và trẻ con, các thanh niên thì không nhìn thấy, họ đều được sắp xếp vào trong núi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận