Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 378. Đến nhà 2

Chương 378. Đến nhà 2


Lúc con trai bà ra ngoài đón người, bà không quên căn dặn: “Bảo Tiểu Tô đừng lo lắng, cũng đừng khách sáo, đều là người một nhà cả.”

Lo lắng? Thư ký Tống nở nụ cười, đối tượng của anh hình như không biết hai chữ này viết thế nào đâu.

Người ta nhìn thấy bí thư Hách mà vẫn bình thản vô cùng.

“Biết rồi, con sẽ cố gắng khuyên cô ấy.” Thư Ký Tống đanh mặt lại.

Vừa ra khỏi cửa, anh đã leo lên chiếc xe đạp và phóng như bay đến nhà Tô Du.

Lần đầu tiên đưa người yêu đến nhà đấy!

Bên nhà lão Tô, mới sáng sớm Tô Du đã trưng diện bản thân một chút, so với bộ dạng bình thản của cô thì những người khác ở nhà lão Tô có vẻ căng thẳng hơn rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên chị cả đến nhà thư ký Tống, nhất định phải giữ ấn tượng tốt cho người ta, chị cả đã hai mươi bảy tuổi rồi, cũng tới tuổi kết hôn.

Điều kiện nhà lão Tống rất tốt, quan trọng nhất là thư ký Tống trông có vẻ rất quan tâm chị, con người cũng rất thư sinh, cho dù là Tô Đại Chí cũng hy vọng lần này chị sẽ thành công, đừng chậm trễ nữa.

Lưu Mai ôm bụng đến giúp Tô Du chải tóc.

“Chị, kiểu tóc gì đây?”

“Thắt hai bím tóc.” Tô Du nói, đây là kiểu tóc phù hợp với thị hiếu của mọi người nhất.

“Quần áo thì sao, muốn mặc váy liền không?”

“Không cần, mặc áo sơ mi quần lính là được rồi.”

“Chị, tại sao không ăn mặc đẹp chút thế?”

“Mặc đẹp để làm gì chứ, chị mặc cái gì cũng đẹp cả.” Tô Du tự tin đứng trước gương sờ sờ tóc.

Hai lọn tóc thắt bím ngắn ngắn, phía trước không để mái, áo sơ mi trắng kèm chiếc quần lính màu lục và một đôi giày vải màu đen tuyền.

Sau khi chỉnh trang tóc tai xong xuôi, Lưu Mai phát hiện bộ trang phục giản dị đơn điệu này khi mặc lên người chị chồng lại mang khí chất anh hùng hào kiệt.

Người làm cán bộ và thi đậu đại học đúng là không giống nhau.

Vừa chưng diện xong, Tô Đại Chí đã cầm thứ gì đó chạy từ bên ngoài vào: “Chị, đã mang về rồi.”

Lưu Mai vừa thấy đã hỏi: “Là mẹ em đích thân làm đúng không, nhà tụi em mẹ em làm ngon nhất, chị dâu em làm không bằng.”

Tô Đại Chí lau mồ hôi: “Là đậu đũa chua của mẹ vợ làm đấy.”

Lưu Mai nuốt ực miếng nước bọt, cầm lấy một miếng lên ăn: “Đúng là đậm vị.” Sau đó hỏi Tô Du: “Chị, lấy cái này có được không, dù sao người ta cũng là gia đình cán bộ, liệu có chịu loại cải chua này không?”

“Chính bởi vì là gia đình cán bộ nên mới không được tặng thứ quá tốt, chẳng phải còn có hai ba cây thuốc lá và một lọ bột sắn sao, đây là chị nhờ người từ nơi khác mang về, đều là đồ tốt cả.”

“…” Người nhà lão Tô đều im lặng, bột sắn đúng là rất khó mua bởi vì không phải hàng bản địa nhưng những thứ khác đúng là quá bình thường.

Người ta là cán bộ, nghe nói còn là cán bộ của tỉnh nữa, nếu đổi lại là người khác thì tất tần tật mọi thứ đều phải mua thứ tốt, chỉ có chị cả nhà họ là không quan tâm thôi.

Ái chà, chị đúng là quan tâm cho gia đình mà, cái gì cũng không nỡ lấy cho bên ngoài.

Tô Du kiểm tra món quà một chút, cảm giác đã rất tốt.

Hai vị trưởng bối tương lai của cô là lão cách mạng, là người chịu khổ trong chiến tranh, tặng đồ tốt có khi lại không thích hợp, tặng quà cho những người thuộc bộ phận này càng đơn giản càng tốt.

Hơn nữa cô lại là con gái đến nhà, nếu đặt cô nằm ở thời đại ngày xưa thì hai tay không đến nhà thì đằng trai cũng không thể lên tiếng, cưới cô vợ đâu phải dễ dàng gì!

Vừa sắp xếp xong xuôi xong thì thư ký Tống đã lái xe đạp đến cửa. Kể từ khi hai người hẹn hò quang minh chính đại thì chiếc xe đạp của anh có thể trực tiếp đến trước cửa, có những lúc chạm mặt những người khác của công xưởng dệt, anh còn cố tình chào hỏi, tự giới thiệu với mọi người.

“Anh, anh, anh đến rồi hả?” Tô Tiểu Chí mặc áo ba lỗ, tay cầm cục đá mồ hôi nhễ nhại đứng ngay trước cửa, nhìn thấy thư ký Tống đến bèn nhanh chóng ném cục đá chạy đến tìm anh.

Thư ký Tống ném cho cậu ta một bịch hạt dưa, vừa chuẩn bị đi vào trong nhà thì nhìn thấy Tô Du xách đồ đi ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, thư ký Tống hơi ngơ ngác một chút, trái tim anh đập thình thịch, mỗi khi nhìn thấy người yêu anh đều cảm thấy xinh đẹp như thế, giống như cô biết phát sáng vậy.

Anh đỏ hết cả mặt nói: “Còn mang theo đồ sao, cái gì cũng không cần mang, trong nhà cái gì cũng có.”

Người nhà lão Tô: “…” Cái này còn tùy tiện hơn cả chị cả nữa.

Tô Du nói: “Tại sao phải mang đồ, trong lòng anh phải tự hiểu chứ.”

Vì muốn cha mẹ mình vui mừng sao, khuôn mặt thư ký Tống càng đỏ bừng hơn nữa, anh cảm thấy Tô Du rất để tâm đến anh nên mới long trọng như thế.

Đợi Tô Du ngồi trên xe thư ký Tống đi xa, những người khác trong nhà lão Tô đều đứng ngoài cửa tiễn đưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận