Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 379. Đến nhà 3

Chương 379. Đến nhà 3


Nhìn thấy hai người đi càng ngày càng xa, Tô Đại Chí lo lắng nói: “Liệu có ổn không?”

“Chắc chắn sẽ ổn mà, chị cả chúng ta rất được yêu thích.” Tô Tiểu Chí tự tin nói.

Tô Lâm nói: “Nếu ổn thì có phải là chị sẽ gả đi không, thế sau này chị còn có thể ở với chúng ta không?”

Người nhà lão Tô: “…” Trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Trong lòng thư ký Tống lúc này rất vui mừng, kích động đến mức có chút không biết nên nói gì, anh đã nghe nói chỉ cần đối tượng đồng ý đi lại với nhà mình thì cho thấy người đó đã chuẩn bị kết hôn với mình rồi. Nếu tình cảm ổn định thì không lo đối tượng sẽ khó chịu chạy mất.

Anh không tìm được chủ đề nên hỏi: “Sao em lại không mặc váy thế?”

Tô Du không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vì sao cái gì, anh không hiểu tại sao hả?”

Khuôn mặt thư ký Tống còn đỏ rực hơn nữa, trong lòng cảm động vô cùng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Thật ra em không cần phải quan trọng đâu, hai chúng ta hẹn hò không thể để em chịu uất ức được, em muốn mặc cái gì cũng được, công tác tư tưởng bên cha mẹ anh sẽ lo, nhà anh không phải kiểu bảo thủ đâu.”

Tô Du cười cười không nói gì, cô muốn người ta đối xử tốt với cô cũng cần phải cam tâm tình nguyện, không phải ép buộc.

“Đồng chí Đông Chinh, đợi một lát tới nhà anh hãy phối hợp với em một chút, chuyện này đều vì anh mà thôi.”

Thư Ký Tống nói: “Phối hợp thế nào?”

“Em chớp chớp mắt thì anh hãy bóc mẽ em nhé, dù sao chuyện này anh cũng rất rành mà.”

“…” Không dám!

Trên đường đến khuôn viên gia quyến chính phủ Thành phố, hai người vừa đến cửa đã nhận được ánh mắt của mọi người.

Mọi người đã biết trước hôm nay con trai nhà lão Tống sẽ dẫn đối tượng đến nhà.

Việc này không dễ dàng chút nào, con trai nhà lão Tống rất khó tính, lớn như thế rồi cuối cùng cũng tìm được đối tượng.

Nghe nói còn do vợ bí thư Hách và Chủ nhiệm Tiêu làm mai cho, vợ Trưởng phòng Chu cũng khen tốt, đến bà cụ nhà lão Chu cũng khen không ngớt lời.

Cũng không biết là con người như thế nào.

Đợi Tô Du bước vào trong nhà, mọi người đều mở to mắt ra nhìn, có vài người còn nhào ra ngoài cửa sổ hóng chuyện.

Những bà tám trong khuôn viên đều chào hỏi: “Tiểu Tống đã đưa đối tượng về nhà rồi sao?”

“Tiểu Đông nên sớm đưa đối tượng về mới phải.”

“Đã tìm thấy đối tượng rồi sao?”

“Trước kia bảo cậu đi xem mắt mà cậu cứ không vừa mắt.”

Thư Ký Tống: “…”

Làm cái gì thế, làm cái gì thế, cái này đúng là nhiễu loạn lòng người mà.

Cha Tống ở trên lầu nhìn qua cửa sổ thấy vậy bèn lấy cây gậy chống gõ gõ xuống dưới sàn, mẹ Tống nói: “Ông làm cái gì thế, một lát dưới lầu lại đi lên nói ông đấy.”

“Về rồi!” Cha Tống vui mừng nói: “Xem ra đây là một cô gái rất tốt, trông rất thành thật ít nói, ăn mặc cũng rất giản dị, ngũ quan rất dễ nhìn.”

Mẹ Tống vừa nghe đã vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, kết quả không nhìn thấy người nữa mà chỉ thấy một đám phụ nữ trung niên đang tụ tập lại bàn luận nên bà nhanh chóng lau tay đi mở cửa.

Vừa mở cửa đã nhìn thấy con trai mình đứng ngoài chuẩn bị gõ cửa, bên cạnh còn có đồng chí nữ.

Mắt to mày rậm, sống mũi cao, trông khá xinh xắn đấy.

Vả lại giữa hai chân mày để lộ ra khí chất chất phác khiến người khác phải yêu thích.

“Chà, đến rồi sao, mau vào trong ngồi nào, Tiểu Tô, cháu cứ gọi cô là cô hay thím cũng được, cứ tùy tiện gọi.” Gọi mẹ cũng được.

Tô Du nở nụ cười đi vào trong: “Chào cô, cháu tên là Tô Du, là, là đối tượng của Đông Chinh.”

Thư ký Tống đứng bên cạnh nghe thấy cô tự giới thiệu mà tim đập thình thịch liên hồi.

Mẹ Tống cười méo hết cả miệng, đúng là đứa trẻ thành thật.

“Cô đã nghe Tiểu Đông nhà cô kể về cháu nhiều rồi, mau vào trong ngồi nào.” Sau đó lại dặn dò con trai: “Tiểu Đông, mau rót trà cho Tiểu Tô nào, đứng đó ngơ ngác làm gì thế?”

Tô Du vội vàng nói: “Không cần đâu cô, chúng ta còn khách sáo với nhau làm gì chứ.” Sau đó chuyền món đồ trên tay đưa cho mẹ Tống: “Lần đầu tiên đến nhà, cháu có mang theo ít quà, cũng không phải là đồ ngon gì, chỉ là cải mặn nhà tự làm, còn có thuốc lá biếu chú, ngoài ra cháu còn nhờ người mua được ít bột sắn, thời tiết oi bức như thế rất dễ nóng trong người nên bình thường cô chú hãy nấu chút ăn cho mát.”

Cha Tống vừa nghe thấy có mang đồ cho mình bỗng chốc cảm thấy rất vui mừng, nhưng ông không giỏi nói chuyện nên chỉ cười ha hả vài tiếng thôi.

Mẹ Tống vừa nghe thấy có mang đồ tự làm nên cảm thấy đứa trẻ này thật là chất phác, không phải là loại người bày vẽ, không lãng phí xa hoa như con trai mình.

“Tiểu Tô, cháu thật là khách sáo, sau này không cần phải mang theo đồ đâu.”

Sau đó lại đích thân kéo tay của Tô Du bảo cô ngồi xuống, vẫy vẫy tay bảo thư ký Tống đi rót trà.

Con trai mình đúng là chẳng tinh ý chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận