Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 380. Đến nhà 4

Chương 380. Đến nhà 4


Lúc hai ông bà nhà họ Tống nhìn Tô Du thì Tô Du cũng đang nhìn họ, cha của đồng chí Đông Chinh nhìn có vẻ rất nghiêm túc nhưng từ động tác và phản ứng của ông lại rất phù hợp với đặc điểm của một võ tướng, là người có suy nghĩ rất đơn giản. Mẹ Tống lại trông có vẻ rất thân thiện, ăn nói rất giản dị nhưng từ thái độ của cha Tống và đồng chí Đông Chinh có thể thấy vị này mới thật sự là chủ gia đình.

“Cô đã nấu cho cháu rất nhiều món ăn ngon, một lát cháu hãy ăn thật nhiều nhé.” Mẹ Tống cười nói.

Tô Du kéo lấy tay mẹ Tống, cảm động nói: “Cô, cháu khiến cô phải vất vả rồi, cháu đã nói với Đông Chinh rồi, lần này cháu cố tình đến thăm cô và chú thế nào mà lại để hai người chịu khổ chứ, cháu nghe Đông Chinh nói về cô từ lâu rồi, cô làm bên Liên hiệp phụ nữ, bảo vệ lợi ích của các đồng chí nữa, giúp đỡ các đồng chí nữ khắp nơi vùng dậy, trong lòng cháu rất thán phục.”

“Làm gì mà vĩ đại như cháu nói chứ?” Mẹ Tống cười nói.

“Tất nhiên là vĩ đại, đồng chí nữ chúng ta không dễ dàng chút nào, chính vì có sự tồn tại của hội Liên hiệp phụ nữ mà đồng chí nữ mới có thể ngẩng cao đầu, cô, không giấu gì cô, cháu thi lên đại học cũng bởi vì hy vọng có thể bắt kịp bước chân của đồng chí Đông Chinh, không thể quá tụt hậu, cháu phải chứng minh cho anh ấy thấy nữ đồng chí cũng là người rất có năng lực.”

“Tiểu Tô, cháu đúng là nữ đồng chí có chí hướng đấy.”

“Tất cả đều nhờ vào sự dạy dỗ của xã hội mới cả, đưa nam nữ bình đẳng, đưa tư tưởng đồng chí nữ cũng có thể làm việc lớn tiêm vào trong người cháu, trong lòng cháu luôn rất cảm kích tổ chức, cảm kích các tiền bối cách mạng đi trước đã để hàng ngàn hàng vạn con cháu nước nhà đứng vực dậy từ trong tư tưởng.”

Cha Tống và mẹ Tống nghe xong đều cảm thấy rất kích động.

Năm xưa họ liều mình như thế chẳng phải cũng chỉ vì ngày nào thôi sao?

Thư kí Tống bê một ly nước đường tới trước mặt Tô Du. Tô Du nhìn anh một cái, anh cười nói, "Có gì thì nói đi."

Cách cư xử này khiến cha Tống và mẹ Tống không nhìn nổi. Quả thực là phá hư bầu không khí mà!

"Đông Chinh, con nói chuyện kiểu gì thế?" Mẹ Tống trợn mắt nói. Cha Tống cũng nén nhịn không đi tìm gậy.

Thư kí Tống nói: "Con có nói gì đâu."

Tô Du cầm tay của mẹ Tống nói, "Cô, cô đừng nóng giận. Chẳng qua là anh ấy đang giận cháu thôi. Chỉ vì cháu không chịu mặc chiếc váy mà anh ấy mua cho cháu. Cháu thấy mặc chiếc váy đó nhìn cháu không giống như một nữ đồng chí trẻ tuổi."

Thư kí Tống cầm chiếc quạt giấy. Anh hoàn toàn không nghĩ như vậy, rõ ràng đồng chí Tiểu Tô mặc cái gì cũng đẹp. Nhưng anh có thể nói thật không? Không thể!

Mẹ Tống nói, "Cháu mặc như vậy rất đẹp." Bà rất thích những cô gái ăn mặc giản dị, không thích những người ăn mặc quá lòe loẹt.

Cha Tống nói, "Đừng quan tâm tới nó nữa!"

Tô Du cười nói, "Thật ra cháu cũng muốn như vậy, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Những nữ đồng chí như cháu mặc dù tự lập rồi, thế nhưng cũng không thể không để ý tới gia đình. Làm gì có nữ đồng chí nào không thích quần áo mới chứ, cô cũng hiểu mà phải không."

Mẹ Tống gật đầu. Trước đây bà muốn lấy vải bông làm quần áo nhưng lại không có đủ điều kiện.

Tô Du thở dài, "Cháu chỉ lo lắng cháu mặc một lần thấy đẹp, lần sau lại muốn mặc nữa. Anh ấy mua cho cháu bộ quần áo nào cháu cũng muốn giữ lại để mặc cả đời. Nhưng lỡ mặc hỏng rồi thì phải làm sao đây. Cháu có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nam đồng chí mặc đẹp là được rồi."

Cha Tống và mẹ Tống đều nghe tới ngây người.

Thư kí Tống tiếp tục quạt.

Làm chủ nhiệm hội Liên hiệp phụ nữ, mẹ Tống cảm thấy Tiểu Tô trước mặt này chính là nữ đồng chí ở xã hội cũ cần bà cứu giúp rồi.

Đứa trẻ này rất biết cầu tiến, thế nhưng tư tưởng vẫn còn dừng lại ở việc tam tòng tứ đức.

Cái này không thể được!

"Tiểu Tô, cháu đừng nghĩ như vậy, nữ đồng chí cũng cần phải mặc đẹp mà."

Tô Du nghe vậy, kinh ngạc nói, "Cô, cô cũng đồng ý với cách nghĩ của Đông Chinh sao?"

"..." Mẹ Tống liếc nhìn thư kí Tống, sau đó nhìn về phía Tô Du, "Ý của cô là cháu muốn mặc thì mặc, thật ra nữ đồng chí cũng nên mặc đẹp. Bình thường cháu cứ mặc chiếc váy đó đi, mặc hỏng rồi thì mua mới. Tuyệt đối không được có tư tưởng là nam đồng chí mặc đẹp là việc đương nhiên, còn nữ đồng chí thì không cần."

Tô Du hơi lúng túng nói, "Cô, cô là chủ nhiệm hội Liên hiệp phụ nữ, cháu tin cô. Sau này cháu sẽ cố gắng thay đổi bản thân."

Thực là một đứa trẻ nghe lời.

Mẹ Tống cầm tay cô, "Không phải là cô đang phê bình cháu, chỉ là cô mong cháu đối xử với mình tốt hơn thôi. Nhìn Đông Chinh đi, nó đối xử rất tốt với bản thân đấy. "

Tống Đông Chinh: "... "
Bạn cần đăng nhập để bình luận