Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 381. Đến nhà 5

Chương 381. Đến nhà 5


Tô Du cười nói, "Chuyện này sao có thể so sánh chứ, anh ấy là nam đồng chí mà."

Mẹ Tống: "... Nam đồng chí thì sao chứ, nam nữ bình đẳng! Cô vừa nói với cháu đấy."

Tô Du ngượng ngùng nói, "Đó là vì cháu cho rằng phải đuổi kịp thành tích của bọn họ."

Mẹ Tống lắc đầu, nghiêm túc nói, "Ở bất kì phương diện nào chúng ta cũng phải đuổi kịp họ. Kể cả vấn đề ăn mặc."

Vẻ mặt Tô Du kính nể nói, "Cô, cháu tin lời của cô. Cô làm việc ở hội Liên hiệp phụ nữ, là người bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ và con gái. Lời của cô chắc chắn rất chính xác! Cháu muốn học tập cô, làm người phụ nữ của xã hội mới! "

Mẹ Tống được cô khen không nhịn được cười. Con dâu rất hiểu chuyện, rất xứng với kiểu mẹ chồng mạnh mẽ như bà. Đây là duyên phận được định trước.

Hàn huyên một hồi, mẹ Tống liền đứng dậy nấu cơm. Tô Du cũng chuẩn bị giúp một tay, "Cháu biết nấu cơm, từ nhỏ cháu đã nấu cơm rồi, em trai em gái trong nhà đều ăn cơm cháu nấu mà lớn đấy."

"Chuyện này không được, lần đầu tiên tới nhà, nào có đạo lý để cháu nấu cơm chứ."

Tô Du nhìn thư kí Tống nhờ anh giúp đỡ, thư kí Tống cười nói, "Mẹ, cô ấy biết nấu cơm, để cô ấy giúp một tay cũng được. Dù sao sau này cũng phải nấu mà. Giống nhau cả thôi."

Mẹ Tống cảm thấy con trai mình độc thân lâu như thế là có đạo lý, "Đưa Tiểu Tô tới nói chuyện với ba con đi, bằng không tới phòng ngủ của con đọc sách cũng được."

Nói xong bà lập tức đi vào phòng bếp.

Lúc này Tô Du mới ngượng ngùng theo thư kí Tống đi tới nói chuyện với cha Tống.

Cha Tống nói, "Không có chuyện gì đâu, phòng bếp trong nhà nhỏ, cháu đi vào đấy còn chẳng xoay người được."

"Cháu chỉ sợ cô mệt thôi. Lúc còn trẻ đã khổ cực vì tổ quốc, bây giờ còn khổ vì đám tiểu bối như chúng cháu nữa."

Nhắc tới lúc còn trẻ, cha Tống cũng thở dài."Trước kia bà ấy rất cực khổ."

Tô Du nói, "Chú, Đông Chinh nói trước đây hai người đã trải qua trường chinh sao."

"Đương nhiên rồi." Cha Tống có chút kích động, đã rất lâu rồi không cùng người khác nói về những chuyện trước đây, "Bây giờ nghĩ lại cũng không biết làm sao đi tới đây được. Các con không biết đâu, tình hình lúc đó nguy hiểm cỡ nào, hoàn cảnh ác liệt tới mức nào..."

"Cháu biết, cháu biết, cháu cũng thường ngâm nga bài thơ đó của đồng chí chủ tịch." Tô Du thẳng lưng, vẻ mặt kích động. Lần này là sự kích động phát ra từ trong nội tâm. Người đang ngồi trước mặt cô chính là người đã trải qua những quá trình trong bài thơ đó.

Nghe thấy Tô Du đọc thuộc lòng bài thơ, cha Tống cũng kích động đến rơi lệ. Ông cũng đọc theo cô.

“Chú, vừa nghe thấy thấy bài thơ này là cháu đã có thể tượng tượng ra khung cảnh hùng tráng khi đó. Chỉ hận không có thể sinh ra sớm hai mươi năm, như vậy cháu cũng có thể theo bộ đội đi trường chinh đánh đuổi giặc ngoại xâm rồi."

Thư ký Tống ho khan một cái, nếu như sinh sớm hai mươi năm, vậy anh chẳng có chuyện gì cho anh rồi.

Cảm xúc của cha Tống dâng trào, cảm khái nói, "Các con được sống trong xã hội mới là chuyện tốt, là chuyện hạnh phúc. Đây cũng là ước muốn của rất nhiều đồng chí. Cháu không biết đâu, lúc đó đội quân của chú có tới mấy vạn người, cuối cùng đều đi hết chỉ còn lại mấy nghìn người thôi. Trải qua biết bao trắc trở mới giữ được cái mạng."

"Chú, tuy rằng chúng cháu không tham gia nhưng chúng cháu sẽ vĩnh viễn ghi nhớ lớp tiền bối các chú. Bây giờ đất nước của chúng ta phát triển rất tốt, chú và cô còn có nhiều tiền bối cách mạng cũng nên hưởng phúc rồi, sau này những trọng trách như vậy cứ giao cho lớp người trẻ tuổi như cháu và Đông Chinh, chúng cháu sẽ xây dựng tổ quốc ngày càng phát triển. Không để các tiền bối cách mạng như chú thất vọng đâu."

Cha Tống cười toe toét, nhìn người tuổi trẻ trước mặt, cảm thấy nhìn đâu cũng thấy thoải mái. Thật là một đồng chí tốt, tính giác ngộ rất cao, tư tưởng to lớn, không giống con trai nhà mình, cái miệng kia chỉ dùng để khiến người khác tức giận.

"Tiểu Tô, sau này cháu phải chỉ bảo Đông Chinh nhiều vào."

"Anh ấy tự xưng là lão tiền bối ở căn cứ địa đấy, cháu cũng muốn học tập anh ấy." Tô Du cười nói.

"Cháu đừng khiêm tốn, dạy bảo nó nhiều hơn một chút." Cha Tống không giỏi vạch trần khuyết điểm của con trai nên chỉ có thể tiếp tục nhấn mạnh.

Tô Du cười nói, "Vậy được, dù sao cháu cũng lớn hơn anh ấy ba tuổi."

Thư kí Tống: "..."

"Lão Tống à, nước tương của nhà chúng ta để ở đâu vậy?" Trong phòng bếp, mẹ Tống hét lên.

Cha Tống đang chuẩn bị tiếp tục nói với Tô Du về sự tích huy hoàng trước kia, nghe nói như thế thì lập tức sửng sốt. Nước tương? Ông làm gì biết chứ?

Nhưng mà sự ăn ý đã được bồi dưỡng nhiều năm, ông cười nói, "Cha vào xem, Đông Chinh, con nói chuyện với Tiểu Tô nhé."

"Tình cảm của chú và cô thật tốt, nhất định là chú thường xuyên nấu cơm, ngay cả nước tương để ở đâu cũng biết." Tô Du cười nói.

Cha Tống chột dạ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận