Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 382. Đến nhà 6

Chương 382. Đến nhà 6


Chờ cha Tống vào trong phòng bếp, thư ký Tống lập tức kéo Tô Du đi vào trong phòng ngủ của mình, "Đi, tham quan phòng của anh." Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, thật chỉnh tề. Anh thế mà lại là một nam đồng chí vừa chỉnh tề vừa yêu sạch sẽ !

Vì tránh nghi ngờ nên mở cửa phòng ra. Tô Du đứng trong phòng nhìn khắp nơi, vừa nhìn đã có thể phát hiện ra rất nhiều vết tích vội vàng. Rõ ràng là mới dọn dẹp.

Cô cười cười."Cũng không tệ lắm, đồng chí Đông Chinh, phải tiếp tục duy trì đấy."

"Đó là điều đương nhiên." Lần này tới đây rồi, sau này nhất định sẽ tới thường xuyên, căn phòng này cần phải được duy trì sạch sẽ.

Tô Du nhìn một chút liền nhìn thấy món đồ giống như album được để trên bàn.

Cô cầm lên, trêu ghẹo nói, "Trong này sẽ không có hình đồng chí Đông Chinh khi còn bé chứ."

Tống Đông Chinh vừa nhìn liền khẩn trương.

Tô Du nói, "Không được nhìn sao?"

"Không phải là không thể nhìn... Chỉ là trước đây dinh dưỡng không đầy đủ, hơn nữa thân thể không tốt nên có chút khó coi."

Mặt của thư ký Tống hồng hồng.

Tô Du nhất thời không nhịn cười được, chẳng qua là không cười ra tiếng, che miệng cười hai cái, "Có gì khó coi đâu chứ, trong những năm tháng gian khổ, mỗi ngày đều là kỉ niệm đáng giá. Để em xem xem trước đây lúc ở căn cứ địa đồng chí Đông Chính có dáng vẻ gì."

Mở trang thứ nhất, là một tấm ảnh gia đình. Cha Tống, mẹ Tống và Tống Đông Chinh lúc còn bé.

Ngày chụp là ngày bảy tháng ba. Nhìn trong hình, lúc này cha Tống đã là người đàn ông cao lớn, còn mẹ Tống lại là một mỹ nhân. Tóc ngắn, mặc một bộ quân trang cũ, trên mặt nở một nụ cười rất hạnh phúc.

Tiếp tục lật xem những trang sau, từng trang từng trang, những tấm hình phía trước hầu như là ảnh chụp gia đình, đằng sau là sau khi thư ký Tống đã lớn, anh bèn chụp một mình. Lúc này Tô Du đã biết thư ký Tống nói khó coi là có ý gì. Bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, thân thể gầy yếu, có vẻ đầu hơi lớn, cơ thể rất nhỏ. Anh mặc một bộ quân trang cỡ nhỏ đã được cải tiến, cười khúc khích.

Thư ký Tống nhìn trần nhà.

Tô Du tiếp tục lật xem, chờ lúc tuổi tác lớn hơn một chút liền xuất hiện ảnh chụp chung của thư ký tống và một vài người khác. Đều là một vài đứa trẻ đồng trang lứa. Thấy trong tay bọn nhỏ cầm cá, Tô Du nhớ tới trước đây thư ký Tống đã từng nói với cô, trước đây bọn họ ở căn cứ địa hỗ trợ bắt cá.

Nhưng mà đột nhiên lật tới phía sau, những người này giống như đều biến mất, chỉ còn sót lại mỗi thư kí Tống. Ánh mắt của thư ký Tống có chút đờ đẫn.

Thấy cô lật tới phía sau, thư ký Tống nhanh chóng lấy lại, "Phía sau hết rồi."

Phía sau quả thực không có. Tô Du trả album lại cho anh.

"Không hề khó coi, vô cùng đẹp mắt." Tô Du cười tán dương: "Chúng ta tìm cơ hội đi chụp ảnh nhé, em vẫn chưa được chụp ảnh bao giờ."

Thư ký Tống cười nói, "Được, chúng ta cùng chụp. Cũng rất lâu rồi anh không chụp ảnh."

Rất nhanh sau đó, mẹ Tống đã làm xong các món, ba mặn một cạnh, có thịt có rau. Đã lâu rồi nhà lão Tống chưa náo nhiệt như vậy, trước kia đều chỉ có một nhà ba người ăn cơm, hoặc chỉ có hai vợ chồng họ ăn cơm với nhau.

Hôm nay có thêm một người, hơn nữa còn là con dâu tương lai, lại yêu thích cô như thế, cha Tống và mẹ Tống đều rất đỗi vui mừng.

Lúc ăn cơm, mẹ Tống liên tục gắp thức ăn cho To Du, cha Tống thì cầm ly rượu nhỏ ở bên cạnh lên, vừa uống vừa kể lại chuyện mình đánh giặc cho Tô Du.

Mỗi khi ông kể xong về một trận chiến, ánh mắt Tô Du liền hiện lên vẻ kinh ngạc và sùng bái, thi thoảng còn nói đến mấy trận đánh thuộc chiến dịch quan trọng.

Khiến cha Tống cảm thấy như đã tìm được tri kỷ của mình, vừa nói vừa kích động đập bàn, "Chiến dịch này đúng thật là đánh quá hay!"

Mẹ Tống nói, "Tập trung ăn cơm đi, Tiểu Tô còn chưa ăn được gì đâu."

Hai cha con nhà này đúng là chẳng có năng lực phân biệt tốt xấu gì cả.

Tô Du há to miệng và cơm, rồi sau đó nói với mẹ Tống, "Cô à, cháu rất thích nghe những chuyện này. Những thế hệ mai sau trong tương lai cũng phải khắc ghi lịch sử, để con cháu sau này biết rằng có được cuộc sống hạnh phúc như bây giờ không dễ dàng gì."

Cha Tống nghe xong, mặt mày hớn hở: "Tôi đã bảo Tiểu Tô thích nghe mà, Tiểu Tô là một đồng chí có lòng cầu tiến."

Mẹ Tống cũng đến bó tay với ông, cũng biết chồng mình vất vả lắm mới tìm được người hợp cạ nói chuyện, giờ nói đến nghiện luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận