Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 383. Chụp ảnh

Chương 383. Chụp ảnh


Thư ký Tống cười tủm tỉm nhìn người nhà mình ngồi cùng một chỗ với Tô Du, lòng cảm thấy ngọt ngào. Có đồng chí Tiểu Tô đúng là quá tốt. Cô ở đâu cũng luôn khiến tâm trạng người khác vui vẻ. Ai tiếp xúc với cô cũng cảm thấy vui vẻ, sung sướng, thậm chí là cả ông già nhà bọn họ cũng bị đồng chí Tiểu Tô thu phục.

Anh cũng biết, Tô Du làm thế cũng là vì anh. Trong lòng liền càng thêm cảm kích hơn. Tô Du hiếu thắng như thế, xuất sắc như vậy lại vì anh mà bằng lòng vắt hết óc làm cha mẹ anh vui vẻ.

Anh cảm động, gắp một miếng thịt nạc cho Tô Du.

Cha Tống và mẹ Tống thấy thế đều nhướng mày. Con trai thật sự đã trưởng thành, biết thương người khác rồi.

Tô Du thì đỏ mặt ăn, lại lấy chân đá anh ở bên dưới bàn. Thư ký Tống kích động hơi run run, mặt và tai đều đỏ bừng.

Sau khi cơm nước xong xuôi, thư ký Tống cũng ngồi không yên, chuẩn bị dẫn Tô Du đi chơi.

Ngặt nỗi cha Tống không nhả người, cứ lôi kéo Tô Du kể chuyện hồi còn trai tráng suốt. Cuối cùng, mẹ Tống thật sự không nhìn nổi nữa, mới giúp con trai nhà mình một phen, để hai người đi chơi. Bình thường con trai và Tiểu Tô đều bận bịu, khó khăn lắm mới có thời gian ở chung, đương nhiên phải đi ra ngoài hẹn hò, lão Tống này đúng là không biết phân biệt tình hình.

Hai cha con này cũng không biết vớ được vận gì mới không bị độc thân.

Đưa Tô Du ra cửa, mẹ Tống kéo tay cô, nói, "Ở gần đây, ngày thường nhớ qua ăn cơm. Đừng ngại, cứ coi đây là nhà mình nhé. Bình thường cô và chú cháu cũng chẳng có ai đến thăm, lúc nào cũng ngóng có người thường xuyên tới nhà chơi."

"Cô, thế cháu không khách sáo đâu, sau này chắc chắn sẽ tới thường xuyên đó ạ."

"Ừ, ừ." Mẹ Tống vui vẻ gật đầu liên tục. "Cháu cũng nhớ phải đối tốt với mình đấy. Đồng chí nữ cũng không thể khiến mình bị chịu thiệt được."

"Vâng cô, lần sau cháu đến để cô xem sự thay đổi của cháu nhé." Tô Du trịnh trọng nói lời cam đoan.

Mẹ Tống vui vẻ cười toe toét.

Đợi thư ký Tống dẫn Tô Du đi rồi, mẹ Tống mới quay đầu tìm chồng tính sổ, "Lão Tống, ông nói xem sao ông không để ý thế hả, lôi kéo thanh niên nói chuyện với ông, ông cũng chẳng biết xấu hổ."

"Có gì đáng xấu hổ đâu, Tiểu Tô người ta cũng thích lắm mà. Con tôi không thích nghe tôi nói chuyện, tôi tìm người nghe cũng không được à? Tôi cũng thích tán gẫu với Tiểu Tô, Tiểu Tô người ta thật sự có tri thức, cái gì cũng biết."

"Nói thật, cũng không biết con trai bà sao lại may mắn thế mới tìm được Tiểu Tô làm người yêu đấy."

"Sao lại gọi là con tôi, không phải con ông à?" Mẹ Tống trợn mắt nói.

Cha Tống sờ sờ mũi, "Con trai tôi!"

...

Tô Du và thư ký Tống vừa đi ra ngoài đã vào thẳng trong tiệm chụp ảnh.

Đương nhiên, thời buổi này dù chụp ảnh cũng cần phiếu. Cũng may ở trong đơn vị có đầy đủ phúc lợi, họ được phát cả phiếu chụp ảnh.

Hai người ngồi trên ghế, hoặc đứng chung với nhau, hoặc tạo dáng nhìn nhau, cứ thế chụp một loạt bốn, năm bức ảnh.

Sau khi chụp xong, thư ký Tống mặt đỏ như gấc, Tô Du thì hào hứng trao đổi với thợ chụp về thời gian lấy ảnh chụp.

"Rửa ảnh nhanh thôi. Các cô cậu chụp ảnh kết hôn à?"

"Không phải."

"À, tôi còn tưởng là kết hôn đấy." Thợ chụp nói với vẻ kinh ngạc.

Tô Du khoát tay, "Chuyện chẳng sớm thì muộn thôi, biết đâu sau này có thể sử dụng được."

"Tôi nói này, chụp đẹp lắm đấy." Thợ chụp cầm âm bản lên nhìn.

Vẫn chưa gặp cặp đôi nào xứng đôi thế này.

Hẹn thời gian lấy ảnh chụp, hai người liền ra khỏi tiệm chụp ảnh. Tô Du vừa đi vừa nói, "Sau khi lấy được ảnh chụp thì cho hết vào trong album photo của anh nhé. Như thế, ảnh trong album của anh sẽ càng ngày càng nhiều. Sau này năm nào chúng ta cũng chụp ảnh, bao nhiêu năm sau, chúng ta có thể nhìn lại cuộc đời mình thông qua ảnh chụp, rồi sau đó nhận ra chúng ta đã nhận được vô vàn thứ gì đó trong cuộc đời này, hơn nữa tất cả những thứ đó đều được lưu trong hồi ức." Tô Du nghĩ, không chừng sau này ảnh chụp của mình còn có thể được phát sóng trên tiết mục cuối năm ấy chứ.

Thời gian đã trôi đâu mất rồi?

Đứng bên cạnh, thư ký Tống thấy lòng ấm áp, hơi ê ẩm, vươn tay cầm lấy tay Tô Du, nắm thật chặt, dù lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vẫn không buông ra.

"Anh muốn ôm em một cái."

Anh nhỏ giọng nói.

Rất muốn, rất muốn ôm đồng chí Tiểu Tô. Cô tốt như thế, quan tâm như thế, cẩn thận như thế, còn dịu dàng như thế nữa, dùng hành động tinh tế âm thầm khiến anh cảm thấy hạnh phúc.

Chuyện vốn rất đau khổ cũng nhờ có cô mà khiến người ta cảm thấy trong khổ đau có đôi chút hạnh phúc.

Những người đã rời đi, những người đã mất ấy, tất cả đều là một phần trong cuộc đời anh.

Bọn họ vẫn chưa rời đi mà chỉ ở lại trong một đoạn hồi ức nào đó của cuộc đời anh mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận