Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 385. Rời đi 1

Chương 385. Rời đi 1


Phó thị trưởng Khâu cũng đứng lên, kính chào ông theo nghi thức quân đội. Kể từ khi đổi nghề đến nơi này, đã nhiều năm qua ông ta không khom mình chào thế này rồi. Hôm nay, lúc này, ông ta lấy danh nghĩa quân nhân trong quá khứ ra để bảo đảm.

Bí thư Hách giải nhiệm rồi, Tô Du sẽ được quay về phòng thư ký. Nhưng cô cũng không ở lại được mấy ngày, bởi vì cô đã nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Giang Đông, đến giữa tháng tám sẽ đến trường học báo danh.

Tuy rằng Tô Du đã quay về phòng thư ký nhưng vì cô sắp đi học, vậy nên trưởng phòng Chu cũng không sắp xếp công việc cho cô mà chỉ bảo cô đi làm thủ tục bồi dưỡng tại chức.

Tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trưởng phòng Chu vẫn rất coi trọng cô cấp dưới này. Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo già trẻ lớn bé, mẹ rồi vợ suốt ngày nhắc đến tên cô chứ. Nhắc nhiều, bản thân trưởng phòng Chu nhìn thấy Tô Du cũng cảm thấy hệt như nhìn thấy thế hệ sau của nhà mình, thỉnh thoảng tự nhiên muốn giúp đỡ cô đôi chút.

Hơn nữa quan trọng cũng vì cô cháu Tô Du này là một người không chịu thua kém ai. Làm việc giỏi, còn chịu khó học hỏi. Trưởng phòng Chu cảm thấy có cô cháu như thế cũng rất tốt.

Sau khi hoàn thành thủ tục, Tô Du không cần từ chức, trái lại còn có thể giữ lại chức vụ. Sau này, khi tốt nghiệp, cô có thể trực tiếp về đơn vị cũ để làm việc.

Việc Tô Du trở lại phòng thư ký nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình của đám Lưu Lỗi.

Mặc dù cô đã rời đi gần hai tháng nhưng vẫn như đã làm việc ở đây, không một ai cảm thấy cô lạ lẫm, trái lại còn nhiệt tình hơn so với ngày trước.

Thư ký của bí thư là người yêu cô, thư ký của thị trưởng có quan hệ tốt với cô, trưởng phòng Chu dường như cũng có quan hệ khá thân với cô. Hơn nữa, lúc trước khi Tô Du làm thư ký tạm thời cho bí thư cũng đã kết giao quan hệ được với rất nhiều người. Không một ai đối xử với cô như khi còn là một đồng chí mới tới, chẳng có bối cảnh gì nữa.

Quan trọng hơn cả chính là bây giờ Tô Du sắp phải rời đi. Cô không có quan hệ cạnh tranh gì với bọn họ, vậy nên nếu tạo được mối quan hệ tốt thì sẽ có lợi cho họ.

Biết Tô Du phải thực hiện thủ tục, tất cả mọi người ai có thể giúp thì giúp, đối xử vô cùng ân cần.

Cao Ái Quốc cười nói, "Tôi quen người bên bộ phận nhân sự, đợi lát nữa tôi mang con dấu đến giúp cô ha."

Hình Khải nói, "Tôi sắp đến bên bộ phận hồ sơ làm việc, đợi lát nữa tôi mang qua giúp cô."

Sở Hồng vẫn lạnh mắt nhìn cảnh ấy. Thấy mọi người ai cũng xum xoe quanh Tô Du, không nhịn được mở miệng cà khịa, "Có xum xoe cũng vô ích thôi, người ta chẳng phải vẫn giúp đỡ Lý Mai như thường à?"

Cao Ái Quốc và Hình Khải nhìn cô ta.

Sở Hồng nói, "Sao nào, tôi có nói sai đâu. Cô ta có quan hệ tốt với Lý Mai. Đến lúc phải cạnh tranh, cô ta không giúp Lý Mai, chẳng lẽ còn đi giúp các anh à?"

Tô Du cười nói, "Nếu tôi có bản lĩnh giỏi như thế, tôi đã tự làm công việc thư ký rồi. Nhưng đồng chí Sở Hồng này, cô có bản lĩnh giỏi lắm ấy chứ, lật tay làm mây úp tay làm mưa, đùa giỡn người khác chỉ vỗ tay một cái là được."

Nói xong, cô liền cầm đơn xin đi ra ngoài.

Cao Ái Quốc và Hình Khải đều nhìn về phía Sở Hồng, vẻ mặt không đẹp mấy.

Lưu Lỗi cũng phải cau mày, cảm thấy gần đây Sở Hồng đúng là càng ngày càng quá đáng, hệt như một con chó điên vậy, bắt được ai là cắn người ấy.

Anh ta phải tìm cơ hội, báo cáo tình hình trong văn phòng với phó trưởng phòng Lưu một chút thôi.

Với tình huống như bây giờ, anh ta lo lắng sau này sự cạnh tranh tích cực trong văn phòng sẽ bị biến chất.

Phó trưởng phòng Lưu nhíu chặt mày, chắp tay sau lưng ngẫm nghĩ một lát, "Tôi biết rồi."

Đồng chí Sở Hồng này tuổi còn trẻ nhưng thật khó mà trọng dụng được. Sau này vẫn không nên sắp xếp công việc gì cho cô ta thì hơn. Đồng chí tính cách thế này nếu tương lai thật sự có được chức vị cao, thế chẳng phải hỏng mất sao?

Sau khi hoàn thiện giấy tờ, Tô Du liền về nhà ăn một bữa cơm tối với thư ký Tống.

Lần này cô lại không ăn mặc đơn giản nữa, mà lại trang điểm cho bản thân thật trẻ trung và xinh đẹp. Cô dùng dây buộc tóc màu lam buộc lấy hai bím tóc ngắn, mặc trên người chiếc váy liền áo ca rô màu lam mà mình mới mua. Đến nhà họ Tống, cô vui vẻ đi dạo một vòng trước mặt mẹ Tống.

"Cô ơi, cô thấy cháu mặc thế có được không? Cháu thấy rất nhiều đồng chí còn trẻ đều mặc như thế, không biết có hợp với cháu không nữa."

Mẹ Tống nhìn thấy Tô Du thật sự đã thay đổi, chứng tỏ đã nghe theo lời bà chỉ bảo, vui muốn chết. "Hợp, sau này cứ mặc như thế nhé. Cháu còn trẻ mà, người trẻ mặc thế nào thì phải mặc thế ấy. Đừng tiết kiệm."

Tô Du cười nói, "Cô nói hợp thì hợp rồi. Sau này cháu sẽ mặc thế này ha."

Rồi sau đó nhìn thư ký Tống với vẻ e lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận