Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 386. Rời đi 2

Chương 386. Rời đi 2


Thư ký Tống sợ run cả người, lại nhớ tới hành động trong rừng cây nhỏ lần trước. Tiếc là kể từ sau lần ấy, anh liền không còn cơ hội nữa...

Tuy lòng phơi phới nhưng ngoài miệng vẫn rất phối hợp khen, "Đã sớm bảo em nên mặc thế, mặc thế mới đẹp, em còn chẳng tin anh, nhất nhất đòi nghe theo mẹ anh cơ."

Mẹ Tống nghiêm mặt nói, "Nghe mẹ nói thì làm sao hả? Thằng nhóc này càng ngày càng không hiểu chuyện. Nể mặt Tiểu Tô, mẹ không so đo với con." Dứt lời, bà còn trừng mắt tỏ ý cảnh cáo.

Thư ký Tống: "..." Anh cũng bị ép thôi!

Thức ăn còn chưa làm xong, mẹ Tống bèn bảo hai người đi đọc sách. Bà sợ cha Tống không biết ý, còn kéo ông vào phòng bếp.

Trong phòng, Tô Du lật xem ảnh chụp của thư ký Tống. Sau khi nhìn thấy ảnh chụp chung của hai người được xếp ngay ngắn chỉnh tề bên trong, cô gật đầu hài lòng.

"Sao lại thiếu một tấm thế?" Tô Du lật đi lật lại trước sau, phát hiện không thấy tấm ảnh hai người nắm tay đứng cạnh nhau.

"Hay là anh đánh rơi mất rồi."

"Không..."

Thư ký Tống lấy ví tiền của mình ra, ảnh chụp được kẹp bên trong đó.

Tô Du nhìn ảnh chụp được bọc còn nguyên vẹn, hài lòng nhét ảnh về. Rồi sau đó vươn đầu ngón tay ra chấm chấm lên môi thư ký Tống, khen anh, "Thế còn tạm được."

Thư ký Tống ngay tức khắc như bị điểm huyệt, há mồm liền cắn ngón tay cô.

"Làm gì đấy?" Tô Du phụng phịu nói, "Chẳng đứng đắn gì cả."

Rồi sau đó xoay người sang chỗ khác, cong môi đi ra khỏi phòng, cao giọng nói với vào phòng bếp, "Cô ơi, cháu đến bưng thức ăn giúp cô."

Thư ký Tống mấp máy môi, ánh mắt tỏa sáng vì hưng phấn.

Lúc ăn cơm, cha Tống lại kể chuyện đánh giặc ngày xưa cho Tô Du.

Trong mỗi chiến dịch, Tô Du đều có thể nói đến một vài tin tức, khiến cha Tống coi cô như bạn tri âm.

Nhìn đôi chân bị tàn một bên của mình, ông thở dài.

Mẹ Tống múc thêm một chén canh cho Tô Du, cười nói, "Tiểu Tô, đừng mải nói chuyện với chú nữa, ăn nhiều chút."

"Vâng cô, lúc nào có cơ hội cháu cũng nấu cơm cho cô. Cơm cháu nấu cũng khá ngon."

Mẹ Tống cười nói, "Tới nhà chúng ta không cần cháu nấu nướng gì cả." Từ nhỏ đến lớn, đứa nhỏ này đã chịu khổ quá nhiều rồi, sao có thể để người ta hầu hạ nhà mình nữa.

"Đúng rồi, Tiểu Tô. Lúc nào cháu khai giảng, còn thiếu gì không?"

"Không thiếu gì đâu ạ." Tô Du cười nói. Sau này cô lại không định ở nội trú.

Cũng không phải vì ở nội trú không tốt, mà chủ yếu là vì không có ai chăm nom. Ai giặt giũ quần áo, vệ sinh? Muốn ăn ngon một chút không khéo còn bị người ta nhìn chằm chằm, quá không tiện.

Hơn nữa giường của trường học còn nhỏ, sao so được với nhà mình.

Cha Tống nói, "Lúc đến trường cứ để Tiểu Đông đưa cháu đi, tiện giúp khiêng đồ đạc luôn. Việc khổ cực như thế cứ giao cho thanh niên làm."

Thư ký Tống lập tức nói, "Không thành vấn đề!"

Ở dưới bàn, Tô Du đạp lên chân anh, ngoài mặt thì tỏ vẻ nghiêm túc ăn cơm.

Thư ký Tống xoa xoa mồ hôi trên trán.

...

Trước hai ngày nhập học, Tô Du liền không đi làm, mà lại ở nhà thu dọn đồ đạc.

Cô trúng tuyển vào khoa tiếng Trung của đại học Giang Đông.

Bây giờ đại học không phải thí sinh muốn đăng kí ngành gì là có thể học ngành đó, mà là đất nước cần học gì thì sinh viên phải học ngành đó. Cũng may, Tô Du là học sinh thiên các môn khoa học xã hội, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ mấy chuyên ngành này chứ không bị chuyển đến các chuyên ngành vật lí kĩ thuật. Bởi vì bài thi ngữ văn của cô được điểm rất cao, vậy nên được trực tiếp chọn vào chuyên ngành của khoa tiếng Trung.

Tô Du rất hài lòng với chuyên ngành này, kiến thức trong đầu cô đã đủ nhiều, rèn luyện ngòi bút của mình một chút cũng khá tốt.

Trước khi đến trường học, Tô Du lại tổ chức họp gia đình.

Trước khai giảng, cô cần ở lại trường học một thời gian, nói cách khác, trong nhà không có ai trông coi.

Vậy nên trước khi đi, cô cần phải sắp xếp đám người không yên phận trong nhà này.

"Tiểu Lâm chuẩn bị học trung cấp chuyên nghiệp, chị đề nghị ở trong nhà tiện chăm sóc." Tô Du nhìn cô bé, nói.

Tính cách cô bé còn chưa định hình hoàn toàn, vội vàng đưa ra ngoài sẽ rất dễ phản nghịch. Hơn nữa cô bé đi rồi, ai nấu cơm? Đương nhiên không thể đi.

Thấy chị cả quan tâm đến mình như thế, Tô Lâm cảm động cực kỳ, "Chị, em nghe chị."

Tô Du nói, "Đừng nhìn chị như thế, nếu không nhờ em xem như hăng hái tranh giành, thi được thành tích đứng thứ ba toàn trường, chị cũng sẽ không coi trọng em thế đâu. Nhà lão Tô chúng ta không ai coi trọng người hèn nhát."

Tô Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận